vo-khong-bang-gai-lang-choi-het-thoi-chi-vi-khong-sinh-duoc-con-trai
Vợ không bằng gái làng chơi hết thời chỉ vì không sinh được con trai
Hơn 3 năm sau, tôi có bầu lần 2. Lần này mẹ chồng tôi ra vào liên tục, kiểu gì cũng phải đẻ được cháu đích tôn cho bà. Thế nhưng, một lần nữa tôi lại sinh con gái. Lần này, bố mẹ chồng tôi thất vọng ra mặt, thậm chí còn không vào bế cháu.
Ngày còn yêu Dũng, tôi biết anh rất thích con trai, một phần cũng vì anh là con trai độc đinh trong một dòng họ lớn. Bố mẹ anh cũng là người cổ hủ, lạc hậu, bằng sống bằng chết gì cũng phải đẻ được con trai, nếu không sẽ mang tội lớn với dòng tộc.
 
Chúng tôi kết hôn khi cả 2 đứa đã có công ăn việc làm ổn định, 2 đứa đều là công chức nhà nước. Mẹ Dũng mới đầu rất thích tôi, bà bảo nhìn tôi cao ráo, có tướng sinh quý tử, chính vì thế khi tôi mang thai lần đầu, mẹ chồng chăm tôi từng li từng tí, không để tôi động tay động chân vào bất cứ việc gì. Khi tôi bầu hơn 3 tháng, cả nhà bắt tôi đi siêu âm xem con gái hay trai nhưng tôi kiên quyết không đồng ý, con gì thì con, tôi vẫn sẽ yêu thương. Chính vì thế, khi tôi hạ sinh con gái đầu lòng. Tôi thấy rõ sự thất vọng bao trùm cả căn nhà. Nhưng mặc dù vậy, bố mẹ và Dũng đều rất yêu con yêu cháu. Tôi hiểu, dù sao con gái cũng là máu mủ nhà anh.
 
Hơn 3 năm sau, tôi có bầu lần 2. Lần này mẹ chồng tôi ra vào liên tục, kiểu gì cũng phải đẻ được cháu đích tôn cho bà. Thế nhưng, một lần nữa tôi lại sinh con gái. Lần này, bố mẹ chồng tôi thất vọng ra mặt, thậm chí còn không vào bế cháu. Tôi chảy nước mắt vì thương con, nhìn chồng trầm mặc, chẳng nói năng gì, cũng không bế con tôi thấy đau lòng và tủi thân vô cùng.
 
Cuộc sống những ngày sau đó vô cùng nặng nề. Dù chẳng ai nói gì với tôi, nhưng tôi biết trong căn nhà này đang có con sóng ngầm khủng khiếp, chỉ là chưa biết bao giờ mới bùng lên mà thôi.
 
Chồng tôi vẫn đối xử tốt với 3 mẹ con, vẫn bế con, cưng nựng con nhưng tôi đọc được trong mắt anh sự thất vọng, nỗi buồn không thể nói thành lời. Nhất là mỗi lần anh chơi với con, một người vô tư nào đó nhỡ miệng trêu, sao không đẻ thêm thằng cu cho vui cửa vui nhà. Những lúc đấy, chồng tôi lại im lặng, nét ưu tư hằn lên gương mặt của anh, bầu không khí xung quanh dường như cũng đông đặc lại. Có lẽ cũng chính vì thế, tôi luôn cảm thấy mình có tội, mặc dù tôi hiểu rõ, tôi không có lỗi lầm gì.

Vợ không bằng gái làng chơi hết thời chỉ vì không sinh được con trai

Năm con gái út tôi hơn 2 tuổi. Chồng tôi nói, hay là sinh thêm đứa nữa, tôi phản đối, nếu sinh thêm con, chắc chắn tôi sẽ mất việc. Hơn nữa, 2 con gái của tôi sẽ không được chăm sóc tử tế. Chồng tôi thuyết phục không được, đâm ra cáu bẳn, khó chịu, không nhẹ nhàng với tôi như trước nữa.
 
Bố mẹ chồng cũng không để tôi yên, mẹ tôi lúc nào cũng nặng nhẹ nói tôi là đồ không biết đẻ, rồi dòng họ này không thể tuyệt tự như thế được.
 
Và rồi, chồng tôi có bồ. Ngày biết tin, tôi như người chết cả phần hồn. Người phụ nữ đó chính là cô ả làm ở quán cắt tóc ngay trong phố. Tôi thấy người ta bảo, cô ả là gái làng chơi hết thời. Tôi muốn ghen tuông, muốn khóc lóc, muốn được làm những việc mà bất cứ người vợ nào cũng được phép làm khi chồng mình ngoại tình, nhưng tôi lại không thể làm gì được. Bởi lẽ, tôi mắc tội sinh toàn con gái.
 
Khi chồng tôi thú nhận, cô ả đã có thai với anh, là con trai. Tôi không khóc được, cũng không biết tâm trạng lúc đó của mình là gì nữa. Chỉ thấy đau xót, trống rỗng và chơi vơi không nơi bám víu, không biết nương tựa vào ai.
 
Hai từ "con trai" như một bản án quyết định số phận của 3 mẹ con tôi. Tôi hỏi chồng, bây giờ chúng tôi sẽ ra sao, chồng tôi nói, anh không yêu cô ta, nhưng anh thật sự cần 1 đứa con trai. Anh là con trai độc đinh, anh không thể bất hiếu với bố mẹ, với dòng họ được. Rồi anh cầu xin tôi hãy cho cô ả một cơ hội, hãy chấp nhận cô ả, chấp nhận đứa trẻ đó. Anh sẽ không ly hôn tôi, nhưng tôi phải chấp nhận để anh đi lại đôi đường.
 
Mẹ chồng tôi biết chuyện, bà mừng quýnh cả lên. Bắt chồng tôi mang nhiều đồ ăn bổ dưỡng đến và còn đòi đi thăm cô ta nữa. Nhìn cảnh đó, tôi biết mình không còn vị trí nào trong gia đình này nữa rồi. Nhìn 2 con gái thơ ngây, tôi như xát muối vào lòng, vừa thương con, thương mình, vừa uất hận gia đình chồng.
 
Tôi chẳng biết phải làm thế nào bây giờ nữa. Tôi từng nghĩ sẽ ly hôn, một mình nuôi con, nhưng tôi sợ tôi làm thế thì ích kỷ với 2 con gái tôi quá. Chúng không thể lớn lên nếu thiếu vắng người bố được. Nhưng nếu cứ tiếp tục sống thế này, tôi không biết đối diện với mọi thứ như nào nữa. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên!