Ngọc về nhà chồng đã được mười năm, cũng là mười năm cô không còn được ăn tết bên bố mẹ đẻ. Nhiều người bảo đó là lẽ đương nhiên, con gái lấy chồng thì phải theo chồng. Thế mới biết, con gái lấy chồng xa nhà phải thiệt thòi như thế nào. Ngọc thấy tủi thân vô cùng.
Hàng năm, cứ đến giao thừa gọi điện về chúc tết bố mẹ là Ngọc lại rưng rưng nước mắt vì tủi thân, vì thương bố mẹ. Bố mẹ Ngọc trước đây hiếm muộn, chạy chữa khắp nơi mới sinh được mỗi mình Ngọc. Đến lúc đi học đại học, Ngọc vì thương bố mẹ nên cô cũng chọn trường đại học gần nhà, chỉ cách 20 cây số để cuối tuần lại đi về với bố mẹ. Ra trường, Ngọc cũng muốn tìm cho mình một tấm chồng gần nhà, để mai sau còn đỡ đần chăm sóc bố mẹ. Thế nhưng, số phận lại đưa đẩy thế nào mà cô lại bén duyên với Phong, quê Phong cách xa nhà Ngọc tới hơn 500km.
Hồi mới yêu nhau, Ngọc cũng đã nhiều lần đấu tranh tư tưởng. Nhưng do tuổi trẻ, tình yêu dữ dội lại chẳng thế nào dứt ra được. Trước khi quyết định đám cưới, Ngọc nói chuyện với Phong ngỏ ý mong muốn Phong ở rể vì nhà Ngọc thì neo người, còn nhà Phong lại có tới ba anh em, Phong cũng đã đồng ý. Nhưng đến lúc hai người kết hôn xong, bố mẹ Phong lại không đồng ý với quyết định của hai vợ chồng. Họ nói rằng như thế là mất mặt gia đình nhà chồng, là hèn là nhục cho Phong, vì thế bắt hai vợ chồng về quê sống và làm việc. Bố mẹ Ngọc thương con gái, nhưng sợ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của con nên đã động viên Ngọc, con gái lấy chống thì phải theo chồng. Ngọc nghe thế cũng đành nuốt nước mắt ra đi.
Nhà Phong ở ngoài bắc nên nếp sống gia đình vẫn còn nhiều nét phong kiến, bố Phong và Phong đều là con trưởng nên mỗi dịp lễ tết là tất cả mọi người đều tụ tập ăn uống, cỗ bàn ở nhà Phong suốt ngày. Mười năm về làm dâu trưởng, Ngọc luôn tất bật tối ngày suốt từ ngày 25 cho tới mồng 5 tết. Mẹ chồng Ngọc lại là một người rất cầu kỳ, kỹ tính trong khoản mâm cỗ, mỗi dịp tết bà đều bày mâm cúng đủ 5 ngày tết, mỗi ngày cũng 3 bận. Mùa đông ngoài bắc rét căm căm, ngày nào Ngọc cũng phải thức dậy từ 4 giờ sáng để chuẩn bị nấu nướng cho kịp giờ cúng. Cúng xong anh em trong gia đình kéo nhau đến ăn, ăn xong lại kéo nhau đi chúc tết, để lại đống chiến trường cho một mình Ngọc. Rửa dọn xong lại quay ra chuẩn bị cơm cúng buổi trưa, rồi lại ăn trưa, dọn dẹp xong rồi tiếp tục chuẩn bị cơm cúng tối. Cứ như thế Ngọc quay cuồng cả ngày. Dịp tết đến xuân về, người ta thì ăn mặc đẹp đi chơi tết, còn Ngọc thì suốt ngày ở nhà vật lộn với công việc nấu nướng và rửa dọn cũng hết cả ngày, chẳng có thời gian mà đi đâu cả. Thời gian cô đang mang bầu, cũng chẳng được nghỉ ngơi bao nhiêu vì mẹ chồng cô bảo, cả năm chỉ có mấy ngày tết, phải bày dọn cho thật chu đáo.
Nghĩ về bố mẹ, Ngọc lúc nào cũng thấy rưng rưng nước mắt. Khi còn ở nhà, mỗi năm đến tết, bố mẹ lúc nào cũng để cho cô ngủ tới tám, chín giờ sáng mới dậy. Mọi việc nấu nướng bày dọn mâm cỗ, cúng bái ông bà tổ tiên bố mẹ đều làm hết. Ăn xong cả nhà cùng nhau đi chúc tết, du xuân, đi lễ chùa. Một cái tết như thế mới thật hạnh phúc và ấm áp biết bao nhiêu. Chẳng phải như giờ đây… càng nghĩ, cô càng thấy nhớ thương bố mẹ một mình, giờ này chắc bố mẹ cô cũng đang mong ngóng con mình lắm đây!
Mười năm lấy chồng, năm nào Ngọc cũng thu xếp công việc để về thăm bố mẹ trước ngày 20 tết. Chỉ ở nhà với bố mẹ được hai hôm là cô lại phải thu xếp về nhà chồng. Vì là dâu trưởng nên Ngọc phải một mình lo toan công việc chợ búa sắm tết của mẹ chồng giao cho. Mẹ chồng cô cũng nói, ngày xưa mẹ đi lấy chồng cũng thế, phải chăm lo phụng sự nhà chồng trước khi nghĩ về nhà mẹ đẻ. Phận làm dâu ai ai cũng như thế mà thôi, chẳng riêng gì cô, nghe mẹ nói vậy cô cũng không biết nói gì hơn.
Nhưng ba năm nay, em trai của Phong cưới vợ, nhà có thêm một người con dâu. Nhà em dâu lại ở khá gần nhà chồng nên năm nào em dâu cũng được về nhà bố mẹ đẻ ăn tết. Tết năm ngoái, Ngọc ngỏ ý muốn xin phép bố mẹ chồng về nhà ăn tết một năm nhưng chồng cô phản đối. Chồng cô bảo, mình là con trưởng nên phải làm gương cho các em. Dâu trưởng mà về quê ăn tết, sau này các em dâu cũng đòi về như thế thì một mình bố mẹ biết phải làm sao. Em đi lấy chồng thì phải theo chồng. Ngọc thấy uất ức lắm, vì ngay cả đến chồng mình mà cũng không hiểu và chia sẻ với vợ thì lấy ai mà san sẻ nữa đây.
Một năm nay, sức khỏe của bố cô sa sút, chẳng còn biết ăn được thêm bao nhiêu cái tết nữa đây. Nghĩ thế, Ngọc quyết định nói với chồng năm nay cô sẽ về quê ăn tết cùng bố mẹ. Chẳng ngờ chồng cô lại nổi giận đùng đùng, bảo cô cố chấp, không biết điều. Ai mà cũng như cô thì xã hội này loạn hết, còn đâu là gia phong nề nếp nữa.
Ngọc nghe chồng nói thế tủi thân khóc nói: “Bố mẹ anh thì anh xót, thế bố mẹ tôi thì tôi không xót chắc? Bây giờ chẳng biết bố tôi còn ăn được bao nhiêu cái tết nữa, từ năm nay trở đi, cứ cách một năm tôi lại về ăn tết với bố mẹ tôi một lần. Tôi làm dâu nhà anh, nhưng cũng là con của bố mẹ tôi, không lẽ đến cái quyền ăn tết cùng bố mẹ tôi cũng không được sao”.
Nghe thế, chồng cô bực tức bỏ ra ngoài, trước khi đi không quên quăng cho cô một câu: “Cô muốn đi thì đi luôn đi, đừng có bao giờ quay về đây nữa!”.
Mặc chồng nói như vậy, cô vẫn gạt nước mắt thu xếp quần áo vào vali, dẫn các con về ăn tết với bố mẹ. Tết này nhất định cô phải ăn tết ở nhà bố mẹ đẻ. Sáng sớm cô sẽ dậy nấu nướng dọn mâm cỗ cúng tổ tiên thay cho bố mẹ cô.