Vợ chồng tôi kết hôn đã 7 năm. Cả hai đều là công chức nên cũng chỉ đủ ăn chứ không giàu có gì. Mỗi tháng sau khi chi tiêu mọi khoản, đóng học cho con, tôi cũng chỉ bỏ ra được có 1 triệu tiết kiệm.
Chồng tôi là một người đàn ông hiền lành, chịu khó và rất yêu thương vợ con. Nhìn vào gia đình tôi ai cũng bảo tôi may mắn lấy được người chồng như thế. Chứ đàn ông bây giờ có mấy ai đi làm về là lại xắn tay phụ giúp việc nhà cho vợ đâu.
Sau 7 năm lấy chồng, nhìn bạn bè cùng lứa đứa nào cũng có nhà riêng, có của ăn của để, cuối tuần lại được chồng đưa cả nhà đi chơi mà tôi tủi thân. Những nỗi niềm chất chứa không được giải tỏa khiến tôi sinh cáu gắt. Về đến nhà là xô bát xô đũa, tự dưng mắng con, vô cớ to tiếng với chồng. Anh lẳng lặng không nói gì. Một lần cho con ăn, thằng bé nhõng nhẽo không chịu hất đổ cái bát, tôi điên lên quát con. "Từ mai cho nhịn, tiền không có lại có của đổ đi à. Chẳng được cái tích sự gì, chỉ ăn hại thôi".
Anh đang bưng bát cơm vừa gắp miếng rau liền đặt đũa xuống đi ra ngoài. Những ngày sau đó tôi thấy chồng thường xuyên đi sớm về muộn. Tôi cứ nghĩ không khí gia đình ngột ngạt, anh bỏ đi tụ tập với bạn bè cho khuây khỏa nhưng tần xuất anh đi sớm về muộn cứ kéo dài. Tôi bắt đầu nghi ngờ chồng có bồ nhí bên ngoài.
Có lần đêm khuya tôi vẫn thấy anh ngồi lúi húi máy tính, thấy tôi trở dậy thì anh vội vàng tắt máy đi ngủ. Biểu hiện rất nghi ngờ, tôi đã định sẽ theo dõi chồng bắt quả tang để anh hết đường chối cãi.
Một hôm con sốt cao, tôi gọi điện mãi mà thuê bao không liên lạc được. Tôi gần như phát điên, tôi đang định gọi taxi chở con đi cấp cứu thì may sao con lại hạ sốt. Hơn 12 giờ đêm, anh mới về, nhìn thấy chồng tôi xả 1 tràng:
- Anh đi với con nào mà giờ mới về. Anh có biết con ốm đau thế nào không? Thật là tôi đã nhìn nhầm người rồi.
- Con ốm làm sao hả em, em đã cho con uống thuốc chưa.
- Thôi anh đừng giả quan tâm tới con nữa. Anh muốn đi với người khác thì đi đi, tôi giải thoát cho.
Anh biết tôi giận nhưng vẫn không nói ra lý do vì sao mà mình về muộn, anh chỉ nói máy bị hết pin. Những ngày sau đó, tôi giận anh, không thèm nói chuyện với chồng. Anh vẫn đi sớm về muộn, bỏ mặc tôi chăm con ốm.
Tối ấy anh về thấy vợ đặt sẵn lá đơn ly hôn đã ký trên bàn. Chỉ còn chờ anh ký. Anh gọi vợ:
- Em nói chuyện với anh một chút.
- Có chuyện gì anh nói nhanh đi rồi ký vào đơn giúp tôi.
- Em cầm tiền mai đưa con đi khám lại. Đợi con khỏe hơn, cuối tháng này cả nhà mình đi Nha Trang du lịch một chuyến. Lâu lắm rồi cả nhà mình chưa đi chơi.
Tôi tròn mắt khi nhìn thấy cọc tiền chồng đặt trước mặt.
- Anh nhận làm thêm với bạn. Mấy ngày vừa rồi phải làm gấp cho kịp. Hoàn thành trước thời hạn nên được người ta thưởng thêm đấy.
Tôi rớt nước mắt, vậy mà tôi đã trách nhầm anh. Anh ôm tôi vào lòng. Vậy mà, suýt chút nữa tôi đã đánh mất hạnh phúc của mình.