toi-that-may-man-vi-lay-duoc-co-ay-lam-vo
Tôi thật may mắn vì lấy được cô ấy làm vợ
Nhiều đêm nằm ngẫm nghĩ, tôi cảm thấy mình thậy may mắn vì lấy được cô vợ giỏi giang, chịu khó mà lại biết điều.

Vợ tôi là trẻ mồ côi, cô ấy được một người dì nuôi và coi như con đẻ. Khi tôi gặp vợ tôi lần đầu, cô ấy đang là sinh viên tình nguyện dạy những đứa trẻ khuyết tật học toán và viết chữ. 

Vợ tôi không đẹp, người tròn, da ngăm ngăm. Nhưng không hiểu sao, nhìn cô ấy ở giữa đám trẻ con trông thật nổi bật. Tôi thích cô ấy từ đấy. Tiếp xúc nhiều, tôi càng thấy cảm phục và yêu cô ấy hơn. 

Tốt nghiệp ra trường, cô ấy xin được việc ở phòng hành chính của một công ty nhỏ. Khi tôi nói với cả nhà về ý định sẽ kết hôn với cô ấy, bố mẹ tôi phản đối. Bố mẹ đều cho rằng không hợp, không môn đăng hộ đối. Mẹ tôi bảo sẽ không nhận cô ấy là con dâu. Nếu tôi nằng nặc cưới, bà sẽ từ mặt tôi. Mẹ tôi là người sắt đá như thế nào, tôi hiểu chứ vì thế mà lúc đầu tôi đã buông xuôi. 

Chúng tôi chia tay được 6 tháng thì tôi không thể chịu được. Tôi lại gọi điện xin lỗi và mong cô ấy quay lại. Vì yêu tôi, cô ấy đồng ý. Lần này mẹ tôi không phản ứng mạnh nữa. Nhưng mẹ luôn khó chịu mỗi lần cô ấy tới thăm. Vì chuyện này, cô ấy rất buồn nhưng vì tôi mà cô ấy chấp nhận. 

Cưới nhau về một thời gian dài, mẹ tôi vẫn không nhìn cô ấy. Bố tôi thì đã chấp nhận cô ấy là con dâu rồi, ông cũng tỏ ra hòa nhã, thỉnh thoảng còn nói tốt cho cô ấy trước mặt mẹ. Nhưng càng như vậy, mẹ tôi càng ghét vợ tôi. Là người đứng giữa, tôi cảm thấy vô cùng khó xử.

Tôi thật may mắn vì lấy được cô ấy làm vợ

Vợ tôi vẫn tần tảo dậy sớm làm cơm theo sở thích của cả nhà. Trong bữa ăn, chỉ cần mẹ tôi ăn nhiều món nào, thì về sau cô ấy sẽ thường xuyên nấu món đó. Bố tôi thích món nào, uống cà phê loại nào, uống lúc nào, vợ tôi đều biết. Tôi rất nể phục sự tinh tế và chịu khó của vợ. Nhưng tôi chỉ có thể bù đắp cho cô ấy bằng tình cảm và sự quan tâm của bản thân mà thôi. 

Rồi vợ tôi có bầu được 4 tháng thì mẹ tôi bị trúng gió, nằm liệt giường. Đúng lúc này bố tôi lại bị bệnh gout, đi lại khó khăn. Mẹ tôi vừa xảy ra chuyện được 2 hôm thì vợ tôi dứt khoát xin nghỉ việc để ở nhà chăm sóc bố mẹ chồng. Tôi bàn với vợ tìm người giúp việc nhưng cô ấy từ chối. Vợ tôi bảo không phải cô ấy tiếc tiền mà là sợ không tìm được người chịu ở chăm sóc người già bị bệnh. 

Từ đó vợ tôi vừa chăm sóc bụng bầu, vừa chăm sóc hai ông bà già không đi lại được. Tôi rất muốn giúp vợ nhưng công việc của tôi bận bù đầu. Vì thuốc thang của bố mẹ tôi, và vì vợ tôi đã nghỉ việc lại sắp sinh con nên nguồn tài chính trong nhà đều đổ dồn lên tôi. 

Hàng ngày, vợ tôi tất tả dọn dẹp, cơm nước, tắm rửa lau chùi, giặt giũ cho bố mẹ chồng. Tấm gương hiếu thảo đó khiến thằng con đẻ là tôi phải ứa nước mắt. Cô dì chú bác đến nhà tôi chơi không ai chê trách một câu, khen vợ tôi không ngớt. Bởi dù bận rộn và bầu bí như thế, nhưng nhà cửa luôn sạch sẽ, bếp núc không thiếu bữa nào. Đấy là chưa kể thời gian rảnh, vợ tôi lại ngồi xoa bóp cho mẹ tôi theo bài mà điều dưỡng viên dạy. 

Mẹ tôi dần dần cũng hiểu và không còn cố chấp nữa. Bà bắt đầu nhìn con dâu bằng một ánh mắt trìu mến. Bố tôi thì cố gắng tận lực làm việc của ông để không phải gọi vợ tôi nhiều. Tôi thấy mừng vì sự thay đổi này nhưng cái giá để có được điều đó quá đắt. 

Mới mang bầu được 8 tháng, vợ tôi sinh non, con yếu nên cô ấy càng vất vả. Nhìn đôi mắt thiếu ngủ của vợ mà tôi rất thương.  Cũng thật may sức khỏe của cô ấy tốt, chứ nếu là người khác chắc đã ngã gục từ lâu. Tôi cảm thấy bản thân thật may mắn mới lấy được người như cô ấy. Tôi hy vọng rằng mẹ tôi sẽ sớm hồi phục, bố tôi đang có tiến triển rồi. Mong rằng vợ tôi sẽ không phải vất vả nhiều như vậy nữa. Vợ ơi, anh biết ơn em nhiều lắm!

ST - Báo phụ nữ hôn nhân và gia đình.