Những giọt nước mắt chực trào ra trên khóe mắt em nóng hổi, chuyện gì vừa xảy ra chỉ có mình tôi biết được. “Anh cũng sẽ thương em, có được không?”, đôi bàn tay em giơ lên chạm vào khuôn mặt của tôi như sợ tôi chỉ là ảo ảnh, một ảo ảnh kinh hoàng. Rồi em xiết chặt lấy tôi trong im lặng, em không hỏi thêm bất cứ một câu gì, không cần một lời nói ngọt ngào hay lời hẹn ước, em là vậy. Em chưa bao giờ nói cho tôi biết em cần gì, muốn gì và thích gì. Em ngốc quá, tại sao không nũng nịu hơn, vòi vĩnh hơn để tôi cho em tất cả, để tôi có thể mau chán ghét em hơn, để tôi có thể xem em giống như bao cô tình nhân khác đã có và sắp có.
Tôi cấm em để lộ ra mối quan hệ giữa em và tôi cho một người thứ ba nào biết, tôi cấm em nhắc đến tên tôi, vậy mà em vẫn gật đầu rưng rưng nước mắt. Bỗng nhiên tôi muốn thấy em khóc, khóc thật to, hét lên thật tức tưởi, muốn nhìn phản ứng dữ dội của em, tôi thích vậy. Nhưng không, em không cho tôi hưởng cái cảm giác đê mê của một kẻ đang chiến thắng, em chỉ biết ngu ngốc gật đầu, điều đó chợt làm tôi đau nhói. Em viết tên tôi lên những cuốn truyện mà em hay đọc, em lén ghi tên mình lên ngực trái tôi khi tôi nằm ngủ, toàn những thứ trò chơi con nít, em làm để làm gì cơ chứ?
Mỗi lần tôi đến thăm em đều ngắn ngủi, không một lần nào dài hơn 3 tiếng. Em không mừng rỡ ôm hôn tôi, không biết cách làm cho tôi vui, không biết cách hỏi han tôi rằng “Anh có nhớ em không” như bao cô gái khác, câu đầu tiên lúc nào cũng là: “Em rót nước anh uống nhé, anh già quá, em cạo râu cho anh, em mới mua cái này cho anh này, anh mập quá”. Em mãi không lớn lên được.
Tôi bắt đầu cảm thấy đủ, thấy hài lòng về những thứ mình đang có, không còn khao khát kiếm tìm cái hạnh phúc phiêu lưu kia nữa, vậy mà chút tình cảm rơi rớt em góp nhặt, nâng niu cũng bị vỡ tan khi vợ tôi và những người bên cạnh phát hiện ra em hiện hữu. Mọi chuyện bị phát hiện một cách vô cùng lãng xẹt, vô cùng ngu ngốc vì cái trò chơi bói tình yêu trên mạng xã hội của em. Em viết tên tôi và tên em ở bên cạnh nhau, em ngu ngốc không thể nào tả nổi. Rồi kết cục biết bao nhiêu lời xỉ vả, bao nhiêu ngôn từ chua chát nhất mà người ta ném vào mặt em, một đứa con gái đi cướp chồng. Còn tôi, tôi vừa mới xây dựng gia đình, tôi còn có một sự nghiệp đang thăng hoa như diều gặp gió, tội gì tôi để ảnh hưởng vì em. Tất cả là do em, do em ngu ngốc nên mới bị như vậy.
Lẽ thường tình, em phải đến tìm tôi, dang tay cho tôi một cái tát vào mặt, vậy mà em vẫn im lặng sau tất cả. Gia đình em đón em về nhà khi phát hiện em bị tổn thương giác mạc, hậu quả sau một thời gian dài em sống trong bóng tối và khóc triền miên. Cô y tá chăm sóc em kể lại với tôi rằng trong những cơn sốt triền miên và hoảng loạn em vẫn thường gọi “Anh ơi” rồi im lặng trong vô vọng, em tuyệt đối không bao giờ gọi tên tôi hay nhắc với ai về tôi. Đúng là tạo hóa như đang đùa giỡn với cuộc đời em vậy.
Ngày bình phục, em bước vào cửa Phật. Từ đó, trong ngôi chùa lúc nào cũng có một cô gái đeo kính cận quỳ trong tịnh xá và cầu nguyện, rất thành tâm. Em đọc kinh cầu nguyện cho gia đình, cho những người mà em yêu quý nhất. Trên những mảnh giấy đó, cuối cùng em đều viết tên tôi. Tôi thấy cay cay nơi sống mũi quá, tôi chỉ ngộ nhận, chỉ ham vui mà thôi, em cầu nguyện cho tôi để làm gì? Em quỳ ở đó thêm một trăm năm nữa cũng đâu thay đổi được điều gì, tôi sẽ không thương, không nhớ em đâu…
Trong những cơn say ngập ngụa, trong những đêm tối mơ màng, giọng nói thân thương đó lại ùa về: “Anh ơi! Em rất thương anh, thiệt mà, em sẽ không bao giờ ghét anh đâu. Anh ơi!”. Giật mình choàng dậy, người đẫm mồ hôi, chỉ thấy vợ đang yên giấc trong chăn ấm nệm êm mà thấy mình lạnh buốt.
Hết.
ST