Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)
Tôi đã có quá nhiều cô gái để yêu, phụ nữ đối với tôi ai cũng như nhau, bao nhiêu cũng là không đủ. Tôi chán chường và mệt mỏi với cái điệp khúc: “Cưới vợ đi con…”. Rồi thì cuối cùng tôi cũng làm đám cưới, nàng yêu tôi điên dại, biết chăm sóc tôi, chăm sóc cha mẹ chồng. Thế nhưng đôi khi, tôi tìm quanh mãi mà không thấy một nụ cười tinh nghịch, tự nhiên tôi muốn nhìn thấy em, muốn được nghe em nói lời chúc mừng, thấy sao mà ngày vui của tôi lại không trọn vẹn. Em vẫn ngồi đó, giữa hai họ nhưng đôi mắt không một lần ngước lên nhìn tôi, vậy mà em nói muốn nhìn thấy mặt cô dâu lắm. Em nói rất muốn nhìn tôi mặc bộ đồ chú rể đẹp trai như thế nào… Những ngày bận rộn với quyết định kết hôn vội vàng, tôi bỗng như quên mất một người dưng như em, nhưng sao người dưng đó lại trở nên thân thiết với tôi quá?
Cuộc sống gia đình của vợ chồng mới cưới thường xuyên bất hòa, lại sống xa nhau làm tôi thấy bực bội. Tôi nghe nói em bị bệnh, ngày càng ốm xanh xao, việc quá nhiều và quá sức làm em hao mòn hết cỡ, hình như em còn đăng ký học thêm gì đó. Em cứng đầu và nhiều hoài bão, em ngẩng đầu lên nhìn tôi trong giây lát rồi cúi xuống cắm mặt miệt mài vào máy tính, em trở nên lặng lẽ và ít nói. Tôi thèm lắm sự hài hước bẩm sinh của em làm cân bằng lại những gì đang xáo trộn trong cuộc sống của tôi. Em thay đổi từ bao giờ, từ lúc tôi báo tin vui? Tôi giật mình, có lẽ nào!
Tôi chưa từng một lần chú ý đến em, bởi vì tôi quá bận, bận cho cuộc chinh chiến phiêu lưu tình ái của tôi thì lấy đâu ra thời gian để mà quan tâm tới một đứa nhóc con. Nét sầu trong đôi mắt em ngày tân hôn làm tôi thấy chợt nhói. Em dễ thương tới lạ lùng, tại sao tới bây giờ tôi mới nhận ra điều đó? Tại sao lòng em đau như cắt mà lại không nói với tôi? Em gật đầu trong vô vọng khi nghe tôi hỏi: “Em có thương anh không? Anh muốn em nói thật”, đôi bàn tay em lạnh ngắt, lần đầu tiên khi tôi ôm em vào lòng, buông em ra rồi có biết đâu em lại tan biến đi như mây khói. Chỉ vậy thôi mà em đã vùi mình vào công việc, làm ngày làm đêm rồi bàn giao lại toàn bộ hồ sơ hoàn chỉnh rồi bỏ đi mà không một chút tin tức.
Tôi thấy ghét em, ghét cả cái thứ tình cảm yếu đuối đó của em. Em sẽ sống như thế nào trong cái thế giới xa lạ và những con người mới lạ. Bắt đầu lại từ đầu với một môi trường đầy áp lực, liệu rằng em có đủ sức chống chọi và vượt qua nổi hay không? Nếu đã lỡ thương tôi rồi, sao em còn bỏ đi như thế, tôi vẫn lo cho em được mọi thứ mà, tôi cũng đã hơn một lần níu kéo em ở lại, nhưng em ngốc ngếch, em vẫn cứ bỏ đi. Em đi, ai sẽ dọn dẹp bàn làm việc cho tôi, ai sẽ lấy băng keo dán từng sợi dây điện ngổn ngang nằm dưới sàn nhà vì sợ làm chân tôi vướng, ai sẽ làm những chuyện vô bổ phí thời gian đó thay em nữa đây? Em đi, tôi sẽ bỏ mặc em vĩnh viễn, tôi không đến dự tiệc chia tay cùng em, vì tôi nghĩ, em đáng bị trừng phạt như thế.
Không còn em bên cạnh, tôi mới chợt nhận ra sự quan trọng của em ở trên cuộc đời này, trong giấc mơ của tôi em xuất hiện ngày càng nhiều hơn. Và tôi đi tìm em, tôi tim được em chỉ sau 2 tháng, em có thể rời xa tôi nhưng tôi không cho em cái quyền được hạnh phúc bên một người đàn ông nào khác. Phải, tôi ích kỉ, tôi muốn em phải là của riêng tôi, tôi muốn giữa em và tôi phải có một sợi dây vô hình ràng buộc nhau lại để em không thể nào quên tôi được. Tôi chẳng quan tâm nhiều đến cuộc sống của em, về những điều mà em mơ ước, điều tôi quan tâm duy nhất chỉ là chiếm hữu được em. Em thuộc về tôi thì sẽ lại ngoan ngoãn như một con mèo, không bao giờ dám rời xa tôi một lần nữa với cái lý do ngớ ngẩn thời cổ đại: “Anh đám cưới rồi”.
Còn nữa...
ST