Tôi sinh ra và lớn lên tại một thị trấn nhỏ miền núi giáp ranh biên giới nên nhận ra đó là một loại bùa chú của người dân tộc, dùng để làm phép, ám cho người đàn bà trong nhà bị bệnh đến chết. Tôi hoảng sợ nghĩ lại, có khi bùa chú đã linh ứng vì gần đây cơ thể tôi ngày càng gầy yếu, suy nhược và lại vừa phải trải qua cuộc phẫu thuật sỏi thận.
Người duy nhất có khả năng làm chuyện này chỉ có thể là cô em chồng ở tầng dưới. Vì trong căn nhà 4 tầng này chỉ có vợ chồng tôi và vợ chồng cô em chồng cùng chung sống. Tôi đã đem chuyện này kể với chồng và chúng tôi quyết định sẽ gặp bố mẹ chồng để nhờ ông bà đứng ra phân giải cho tôi. Song khi tôi nói cho ông bà biết chuyện, ông bà đã bênh vực con gái, cho rằng tôi dựng chuyện đổ oan cho cô ấy, rằng bùa chú là sản phẩm của mê tín dị đoan, không có tác dụng gì. Trong thời gian qua tôi luôn sống trong cảm giác lo sợ bị người trong nhà ám hại.
Tôi đã nói chuyện với cô em chồng để phân tích cho cô ấy hiểu tác hại của việc làm đó. Tôi nói để cô ấy hiểu rằng nếu tôi chết đi thì người đầu tiên chịu khổ là hai đứa cháu của cô rồi tiếp đến là anh trai cô ấy. Nhưng cô ấy không chịu nghe lời còn lớn tiếng rủa tôi “cút khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt”. Tôi chợt nổi gai ốc khi nghĩ đến người chị dâu lớn trong nhà đã mất trước khi tôi về làm dâu, để lại đứa con trai nhỏ tội nghiệp cho chồng nuôi. Nghe nói chị ấy mất do tai nạn, không lẽ chị ấy cũng bị bùa chú kia ám hại…? Tôi không dám nghĩ tiếp nhưng từ đó mâu thuẫn giữa chị em tôi chẳng những không được gỡ bỏ mà còn đẩy lên cao hơn.
Ngày từ ngày đầu tiên tôi bước chân về nhà chồng đến nay, chưa bao giờ cô em chồng coi tôi là chị dâu. Cô ấy luôn coi tôi là một kẻ hám tiền, muốn trụ lại thủ đô nên mới tiếp cận anh trai mình. Trong con mắt của cô ấy thì tôi là một con bé nhà quê ngốc nghếch, quê mùa.
Sau khi cưới, mẹ chồng sang cho tôi một cái sạp ngoài chợ rồi hướng dẫn tôi làm ăn, buôn bán. Gian hàng của tôi lại ngay cạnh gian hàng của cô em chồng. Mặt hàng của chúng tôi bổ trợ cho nhau nhưng cô ấy thì không có thái độ tích cực, ngược lại vô cùng ghê gớm và luôn tìm cách để mọi người trong gia đình chồng nghĩ xấu về tôi.
Vài lần, trong lúc chờ tôi lấy thêm phụ kiện khách hàng của tôi đã vô tình lấy dây buộc hàng của bên cô ấy. Vậy là cô ấy quát mắng cả chủ và khách làm tôi muối mặt vô cùng. Sau đó, tôi cũng đã góp ý với cô rằng nếu chẳng may khách hàng có lấy nhầm thì tôi sẽ trả lại, đừng làm thế mất mối làm ăn. Cô ấy không nghe mà còn lên giọng rằng tôi là kẻ chuyên gian lận, làm lợi cho bản thân, là kẻ hám tiền… Những lúc như thế tôi không muốn cãi vã vì xung quanh còn rất nhiều bạn hàng và khách khứa, tuy nhiên cô ấy lấy đó là điểm yếu của tôi và luôn gây sự ầm ĩ mỗi khi có cơ hội.
Khi tôi vừa sinh con được vài ngày thì nghe tin mẹ đẻ tôi mất. Bất chấp sự can ngăn của chồng và cả gia đình bên ngoại, tôi vẫn vượt hàng trăm cây số đường gập ghềnh về quê chịu tang mẹ. Tôi đã không kịp nhìn thấy mẹ trước lúc mẹ mất. Lòng tôi buồn vô cùng. Thấy tôi vừa mất mẹ vừa một mình xoay sở với con nhỏ, mẹ chồng tôi cũng thương cảm sang giúp tôi chăm cháu. Thấy mẹ chồng chăm con dâu, cô ấy ganh ghét ra mặt, đá thúng đụng nia, luôn tìm cách gây sự với tôi.
Cô ấy luôn ghen tỵ với tôi trong cuộc sống. Hễ nghe ai đó khen tôi làm tóc đẹp, nhìn “tây” hơn hẳn hay khen tôi 2 con mà dáng vẫn chuẩn… là cô ấy nổi cơn điên. Sau đó lại tìm cách “dìm hàng” tôi cho bõ tức.
Để giữ dáng, cô ấy đã nuôi 2 đứa con hoàn toàn bằng sữa bột mà không cho các con bú một lần nào. Cô ấy lấy đó là chuẩn vì nuôi con khoa học giống Tây chứ không giống “đồ nhà quê” như tôi. Điều đó cũng chẳng làm tôi bị ảnh hưởng gì nhưng tôi luôn thấy cuộc sống ngột ngạt bởi lúc nào cũng bị săm soi, bị chơi xấu, bị dè bỉu…
Bố mẹ chồng tôi cưng chiều cô ấy từ nhỏ nên ông bà cho đó là chuyện bình thường và yêu cầu tôi phải chấp nhận vì lấy chồng phải theo nhà chồng. Mọi chuyện tôi có thể bỏ qua nhưng việc cô ấy làm bùa chú để tôi sống trong bệnh tật đến chết thì tôi không thể chịu nổi.
Điều kiện kinh tế của chúng tôi chưa thể trang trải nổi cho việc thuê nhà trọ nên phương án đi thuê nhà ở riêng là không thể. Thế nhưng cứ sống cùng nhau, làm cùng một chỗ thế này tôi luôn trong tâm trạng ức chế, phiền muộn. Chồng tôi cũng bất lực trước cô em quái chiêu của mình và nhiều lúc anh em họ còn cãi cọ trước mặt con trẻ. Tôi biết phải làm gì bây giờ?