tim-em-co-gai-mua-thu
Tìm em, cô gái mùa thu
Ngay lúc này đây, khi cả tôi và em cùng đứng trên một mảnh đất quê hương yêu dấu, em có còn nghĩ về tôi, về chàng trai mùa đông mà em từng nói sẽ làm trái tim băng tan chảy? Còn trong tôi, cô gái mùa thu cứ mỗi lúc lại dạt dào. Em chỉ đến bên mình như cơn gió nhẹ, như khoảnh khắc mùa thu bất chợt giữa lòng mùa hạ mà thôi.
Những ngày cuối hè, trời oi bức, ngột ngạt, nắng nóng kéo dài cả tuần liên tiếp, bụi bặm từ các ngả đường chật chội, từng dòng người, dòng xe hòa vào nhau tấp nập. Cơn mưa rào suốt đêm như rũ bỏ được hàng ngàn gánh bụi, trút sạch được bao nỗi bức bí trong người. Tôi vươn vai như muốn hòa mình ngay lập tức vào bầu không khí mát dịu này. Hình như đã lâu lắm rồi không chạy bộ trên con đường phượng vĩ này thì phải, cứ tưởng sẽ không còn có thời gian rảnh như trước nữa. Cuộc sống xô đẩy con người ta hòa nhập với những môi trường khác nhau, cảnh bon chen, chật chội nơi đô thị, rồi cô đơn lẻ loi nơi xứ người… Tất cả trở thành một guồng xoáy và chính bản thân mình phải xoáy theo để hòa nhập, để sinh tồn.
 
Tôi cất những bước nhẹ nhàng để hưởng thụ đặc ân hiếm có giữa trời hè của thiên nhiên. Từng hàng cây xanh mát với gió nhẹ hiu hiu, thỉnh thoảng lấp ló mấy chùm hoa đỏ cuối mùa cũng đủ làm lòng thêm bồi hồi, rạo rực. Giọt mưa đêm còn vương lại từ đâu rơi trúng má làm tôi giật mình, lạnh buốt toàn thân, rồi đôi mắt bắt gặp tán lá xanh đã lấm tấm ngả  vàng... Giống, thật giống với trời thu đã in hằn sâu trong tâm trí. Rồi từ  sâu thẳm trái tim, bỗng tôi thấy nhớ… hình như là tôi nhớ em.
 
 
Em ngốc thật hay với tôi em giả vờ ngốc nghếch? Cô gái có nụ cười của nắng, đôi mắt đen, to tròn nhưng lại làm tôi vui đến lạ. Mỗi khi nghĩ về em tôi như muốn bật cười. Nhà em cách nhà tôi một con sông nhỏ. Không biết có phải tại cái bản mặt  tôi hiền lành, ngây ngô, ngôn ngữ chân thành không mà em lại tin sái cổ và mến tôi đến thế.
 
Những ngày đầu đi du học, ở cái đất nước lạnh lẽo này, dù ý chí và nhiệt huyết của tôi có cao ngất ngưởng tới đâu thì cũng không tránh khỏi có đôi phút chạnh lòng khi nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ bạn bè và nhớ cả tiếng nói quê hương. Tôi gặp em khi một lần lang thang lướt web, thấy em dễ thương nên tôi ngỏ lời mời kết bạn. Đó cũng là lúc trời vào chớm vào thu như bây giờ. Chỉ vu vơ thế thôi mà lời mời kết bạn của tôi được chấp nhận, một cảm giác lâng lâng giống như mình vừa là người chiến thắng.
 
Mỗi ngày với tôi là một ngày không ngừng cố gắng để hòa nhập, để học tập và để giữ vững bản lĩnh của mình. Đôi khi thấy đôi chân đã run, cảm thấy cơ thể mình như muốn buông xuôi để được ngơi nghỉ, rồi nỗi nhớ quê hương lại dâng lên da diết… tôi thấy mình thấm mệt. Nhưng bản lĩnh của một thằng đàn ông không cho phép tôi yếu mềm như thế, tôi có thể nghỉ giải lao khi mệt mỏi nhưng không được phép cho minh buông xuôi dù chỉ trong ý nghĩ. Tôi tạm gác lại mọi việc để nhớ tới quê nhà, tôi tranh thủ online mỗi khi được nghỉ cũng chỉ để theo dõi tình hình quê mình như thế nào, để trò chuyện tán gẫu với bàn bè, với cả em. Những cuộc trò chuyện với em chỉ ngắn ngủi trong năm mười phút rồi tôi lại để treo vì bận việc, lâu lâu các câu chuyện với em cũng nhạt dần. Tôi đã không nói chuyện nữa, nhưng lại không ngừng suy nghĩ về em.
 
Rồi một ngày, em phát hiện ra tôi là hàng xóm bắc cầu xa tít tắp, về những thông tin tôi cung cấp cho em nửa thật nửa đùa. Em giận tôi. Sao bỗng nhiên tôi thấy mình cần giải thích, tôi khó chịu trong lòng như vừa để tuột mất thứ gì đó không sao định nghĩa được. Tôi đã quen khi có em tâm sự, dù các câu chuyện có lần làm tôi chán ngắt nhưng nó giống như một phần của bữa ăn trong ngày, không ăn thì sẽ rất đói và cồn cào khó chịu. Cuộc sống, đúng là chỉ khi chúng ta sống thật với lòng mình thì mọi việc mới nhẹ nhàng và thoải mái. Tôi không còn gì phải úp mở với em và cũng bởi thế mà mối quan hệ của tôi em mỗi ngày một chân thành hơn. Nhưng làm sao để tôi thôi không suy nghĩ, em ở Việt Nam còn tôi vẫn đang học hành nơi đất khách. Em hẹn đợi tôi, nhưng hai năm làm sao tôi dám chắc, em còn quá ngây thơ và tôi đủ lớn để biết phải sống thực tế như thế nào. Mối tình online, ai có thể giúp tôi chứng minh sẽ là một mối tình bền chặt?
 
 
Vì hiểu nhau hơn nên em đủ tinh tế để nắm bắt được các mối quan hệ bạn bè của tôi, về việc em nói rằng tôi thật hững hờ và thật nhiều người chờ đợi. Rồi em out. Tôi đã muốn giải thích dù ai đó có nghĩ tôi như một thằng khờ, nhưng điều tôi làm lại không như tôi suy nghĩ, tôi để em đi vì chính tôi cũng không đủ tin tưởng vào tình cảm của bản thân mình. Tôi và em đã thực sự hiểu nhau chưa?
 
Tại sao giữa thời tiết đẹp, cảnh đẹp thế này mà tôi lại nghĩ về chuyện xa xưa để trong lòng không thoải mái. Tôi chạy, chạy thật nhanh từ khi nào và được bao nhiêu vòng chính tôi cũng không biết nữa, chỉ biết như mình đang khó thở, đang đau nhói ở một góc nào đó trong sâu thẳm trái tim. Ngay lúc này đây, khi cả tôi và em cùng đứng trên một mảnh đất quê hương yêu dấu, em có còn nghĩ về tôi, về chàng trai mùa đông mà em từng nói sẽ làm trái tim băng tan chảy? Còn trong tôi, cô gái mùa thu cứ mỗi lúc lại dạt dào. Chàng trai mùa đông sẽ lại lên đường sang xứ lạnh trong hai hôm nữa, tôi có thể chiến thắng được tư tưởng thực tế của mình, có đủ tin tưởng để tìm em cho tâm hồn thôi vương vấn, hay... Em chỉ đến bên mình như cơn gió nhẹ, như khoảnh khắc mùa thu bất chợt giữa lòng mùa hạ mà thôi.
 
Tôi đã gặp một mùa thu bé nhỏ
Mùa tươi vàng đủ làm trái tim vui.
Rồi toan tính làm thu kia tuột mất
Chỉ âm thầm giữ nỗi nhớ trong tim.
 
Đã muốn thờ ơ nhưng rồi tôi lại nhớ
Muốn quên em nhưng mùa thu sẽ vẫn còn.
Lòng xao xuyến khi thu lại tới
Em có đợi tôi như em nói ngày xưa?
 
Tyfn (theo blogradio)