Việc dạy cho những những học sinh phát triển bình thường vốn đã khó nay chịu trách nhiệm dạy những học sinh khuyết tật lại càng khó khăn hơn. Những đứa trẻ thiếu may mắn luôn có suy nghĩ mặc cảm, tự ti và đặc biệt việc tiếp thu bài giảng chậm hơn những người khác nên giáo viên của họ không chỉ cần chuyên môn giỏi mà còn cần có tâm và tình yêu thương. Bằng trái tim và sự tận tâm của mình, cô Trần Kim Ngân đã cố gắng truyền đạt kiến thức đến các học sinh khiếm khuyết của mình, đến với những em có hoàn cảnh đặc biệt để giúp đỡ và dìu dắt các em từng bước một.
Dạy trẻ khuyết tất không hề đơn giản
Cô Kim Ngân thổ lộ mong ước của mình thật đơn giản, chỉ mong một ngày nào đó các em tới lớp và có thể khoanh tay “Con chào cô”. Điều này lẽ ra đơn giản nhưng ở ngôi trường mà hầu hết học sinh bị khuyết tật bẩm sinh về thính giác và khó khăn trong việc phát âm thì đó không phải là điều dễ dàng.
Lòng nhiệt thành của cô đối với từng em học sinh
Sau hơn 4 năm gắn bó, cô giáo Ngân được giao nhiệm vụ quản lý thư viện kiêm phụ trách bộ môn thể dục và hỗ trợ giảng dạy “ngôn ngữ bằng tay” cho các em học sinh trong trường. Hiên nay cô đã lập gia đình và có một bé trai 4 tuổi bên cạnh người chồng hết mực yêu thương và luôn ủng hộ cô trong việc dạy dỗ trẻ em thiệt thòi. Có đươc sự ủng hộ từ gia đình, cô quyết định sẽ theo đuổi và gắn bó với mái trường đặc biệt này.
Dạy các em những độc tác thể dục đơn giản
Cô chia sẻ thời gian đầu vô cùng vất vả bởi ở giảng đường trường Sư phạm cô không được dạy về kỹ năng tiếp xúc và truyền đạt kiến thức cho trẻ khuyết tật. Khác với các học sinh bình thường khác, các em ở đây đều gặp rất nhiều khó khăn trong việc nghe nói làm các công việc bình thường, đơn giản khác. Nhưng chỉ sau hơn 1 năm, cô giáo Ngân cũng đã làm quen và nhận được sự hợp tác của các học sinh, tình cảm cô trò càng ngày càng gắn bó.
Cô tham khảo giáo án của giáo viên đi trước và nghiên cứu chuyên sâu phương pháp giáo giục trẻ khuyết tật hiệu quả
Gia đình các em học sinh đều đặt niềm tin vào sự dạy dỗ cho nhà trường nên áp lực đặt lên vai cô Ngân là vô cùng lớn. Cô tìm tòi đọc các tài liệu và tham khảo giáo án các đồng nghiệp đi trước, tham gia những buổi tập huấn của các dự án đào tạo giúp cô nắm bắt được tốt hơn công việc của mình.
Mong ước của cô là một ngày các em có thể cất tiếng “Con chào cô”
Cô giáo trẻ chia sẻ: “Được giảng dạy trong môi trường tốt, gần nhà là mơ ước của nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp, cái duyên đã đưa mình đến với các em khiến mình luôn luôn muốn gắn bó. Mình coi chúng như chính đứa con mình đẻ ra và cảm thông cho sự thiệt thòi này, bản thân mình luôn luôn nỗ lực để giúp các em sớm có thể hòa đồng vào với cuộc sống bình thường.”
Cô đóng góp hết sức mình để giúp các em trong trường được hòa nhập cuộc sống
Toàn trường PTCS Hi Vọng có 82 em học sinh và 14 thầy cô, trong đó có 18 em đang trong giai đoạn can thiệp sớm trước 6 tuổi. Hầu hết các em không nghe, không nói được nên mọi việc giao tiếp của các em học sinh đều dùng ký hiệu bằng tay. Nhận biết trách nhiệm và vai trò của mình, cô giáo Ngân không ngừng học hỏi, trau dồ để nâng cao chất lượng giảng dạy.
Cô còn chia sẻ thêm, bản thân cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được những thầy cô đi trước dìu dắt cũng như có hậu phương gia đình luôn luôn ủng hộ công việc này. Biết vợ vất vả, hàng ngày việc đưa đón con luôn được người chồng đảm nhiệm, anh còn tham gia “lớp học” giao tiếp bằng tay để có thể động viên và chia sẻ công việc với vợ mình.
Ấn tượng trong ngày 20/11 suốt 4 năm qua đối với Ngân đó là khi được đón nhận tiết mục văn nghệ của các em học sinh dành tặng cho toàn thể giáo viên của trường, tron đó có mình. Món quà lớn nhất khiến cô giáo Ngân hạnh phúc đến rơi nước mắt là những em học sinh lớn có thể bập bẹ “chào cô”.
Công việc hàng ngày của cô tập trung vào những động tác thể dục, dạy các em nói và giúp các em biết các sắp xếp gọn gàng giá sách ở thư viện. Khi được hỏi về sự thay đổi công việc khi có cơ hội tốt hơn, cô giáo Ngân cho biết: “Mình sẽ vẫn chọn cho mình việc gắn bó với ngôi trường thân yêu này, đây là một công việc cao cả vì nó mang lại hạnh phúc và tiếng cười cho bao trẻ em thiệt thòi khác.”
Cô Trần Thị Minh Thảo - Hiệu trưởng trường PTCS Hy vọng cho biết: “Việc dạy các học sinh bình thường đã khó, việc dạy các em khuyết tật lại càng khó khăn hơn. Ngân là cô giáo trẻ nhưng đầy tâm huyết với bộ môn giáo dục đặc biệt này. Cô giáo Ngân luôn hoàn thành tốt công việc được giao. Tuy mới về trường được 4 năm nhưng cũng có không ít học sinh được cô dạy dỗ, can thiệp sớm đã có thể theo học tại các trường tiểu học, phổ thông bình thường.”
TH