Tôi biết khi kể ra câu chuyện này tôi sẽ bị mọi người chửi bới, ném đá nhưng có lẽ như vậy tôi sẽ thấy nhẽ nhõm hơn rất nhiều, Suốt 4 năm qua tôi đã giữ nó trong lòng không nói ra bởi tôi sợ, sợ số phận đã trói buộc tôi và người đó lại với nhau.
Tôi sinh ra ở một vùng quê miền Trung nghèo nàn, ít học nên sớm xa rời quê hương vào nam làm công nhân khi mới 18 tuổi. Nghĩ thương bố mẹ cơ cực, vất vả nên tôi cố gắng tích cóp làm việc chăm chỉ để có gửi tiền về quê cho bố mẹ.
Anh làm chung công ty với tôi. Vì cùng là đồng hương nên chúng tôi dễ dàng chia sẻ và rồi tình đồng hương chuyển thành tình yêu từ lúc nào không biết. Thấm thoắt cũng được 3 năm, chúng tôi về ra mắt bố mẹ hai bên xin cưới. Nào ngờ, bố mẹ cả hai bên đều đồng thuận tổ chức hôn lễ cho chúng tôi.
Khi về làm dâu nhà anh, tôi mới biết bố mẹ chồng trẻ hơn tôi nghĩ. Ấn tượng của tôi, lần đầu nhìn thấy bố anh là ông ấy rất đẹp trai, hiền lành và có nét phóng khoáng hơn anh. Bố anh làm nghề may đo, cắt quần áo tại nhà còn mẹ anh làm tại căn tin cho một trường tiểu học.
Sau khi cưới, chúng tôi quyết định ở lại quê lập nghiệp mà không vào Nam nữa. Anh theo bà con họ hang đi làm phu hồ cho các công trình xây dựng còn tôi ở nhà học bố chồng nghề may mặc. Lúc đó, chồng tôi mới 21 tuổi , tôi 23 tuổi.
Những ngày đầu tiên về nhà chồng tôi thấy mọi thứ thật yên bình, bố chồng đối với tôi cũng rất tốt. Ông luôn quan tâm tới tôi một cách nhẹ nhàng, chu đáo mà tình cảm.
Chính sự quan tâm thái quá của ông nhiều lúc khiến tôi e dè, ngại ngùng. Dần dần, tôi cảm thấy đó không còn là cách cư xử của bố chồng với mình nữa mà là cách quan tâm của một người đàn ông với một người phụ nữ. Phải nói rằng, dù đã có con dâu nhưng bố chồng tôi vẫn còn rất phong độ, trẻ trung. Tính đến thời điểm này ông mới ngoài 40. Nhìn chồng tôi và ông đi với nhau, nhiều người cứ ngỡ là anh em.
Còn mẹ chồng tôi tuy ngoài 40 nhưng vẫn trẻ đẹp và ăn diện như một thiếu nữ. Bà rất thích được mọi người khen trẻ, đẹp. Tối nhớ có lần có người hàng xóm tới chơi lỡ miệng khen tôi xinh hơn mẹ chồng. Thế là bà giận tôi ra mặt. Bà tìm cớ mắng nhiếc tôi, những lúc đó thấy tôi khóc, bố chồng tôi lại là quân sư hòa giải an ủi tôi. Còn chồng tôi thì cứ cười khúc khích khiến tôi càng thêm giận.
Tôi buồn quá, bỏ ra bờ ao ngồi một mình. Một lúc sau nghe tiếng bước chân tưởng chồng ai ngờ lại là bố chồng tôi. Ông ấy đúng là người tâm lý hết an ủi động viên, tâm sự, bố chồng tôi còn đọc thơ cho tôi nghe. Và tôi cảm giác ông như đang trẻ lại.
Những ngày ở nhà với bố chồng tôi thấy mình yêu đời hơn, tôi nghĩ ra nhiều món ăn để cùng làm với ông. Tôi thích chưng diện những bộ quần áo đẹp để ông ngắm.
Những lần chồng tôi về, luôn có những đêm ân ái. Vì phòng chúng tôi ở cạnh phòng bố mẹ chồng nên nhiều lúc tôi cũng rất ngại. Tôi cố gắng kiềm chế để không phát ra một tiếng động gì, vì tôi không muốn ông biết tôi đang “ân ái” với chồng mình.
Chồng tôi về rồi lại đi, chỉ còn mỗi tôi ở nhà với ông bà. Đợt này, nhà trường nghỉ hè, mẹ chồng tôi theo đoàn trường đi du lịch 2 tuần hè, thế là chỉ còn lại tôi và bố chồng ở nhà.
Trước đây, ông dạy tôi học may, làm việc rất thoải mái nhưng những ngày vắng mẹ chồng mọi thứ trở nên ngượng ngùng hơn, kể cả những cái chạm tay. Một buổi tối trời mưa rất to, khi tôi đang trong phòng tắm, bất chợt mất điện. Tôi sợ quá hét ầm lên, lúc đó đột nhiên cửa mở một bàn tay rộng lớn ôm đúng ngực làm tôi giật mình. Và rồi cơ thể một người đàn ông trung niên choàng vào ôm lấy tôi. Đó là bố chồng tôi.
Lúc đó, không hiểu vì sao tôi không đẩy ông ra mà lại để ông ôm lấy, rồi những cái hôn vội vã, đôi bàn tay to lớn lần sờ khắp cơ thể tôi. Tới giờ tôi không lý giải được vì sao giây phút đó lại mãnh liệt tới như vậy, tôi như cào cấu vào người ông ấy. Còn ông ấy chỉ biết thở vội, thở gấp vì được thỏa mãn tôi.
Sau hôm đó, chúng tôi lại lao vào nhau trên trên chính giường của vợ chồng tôi. Ông ấy nói, ông ấy rất ân hận nhưng không thể kiềm chế được bản thân. Rồi ông ấy nói ông ấy yêu tôi – yêu vợ của con trai mình. Chúng tôi ôm nhau khóc.
Khi mẹ chồng tôi đi du lịch trở về mọi thứ lại trở về như trước. Còn tôi và chồng tự dưng cũng lạnh nhạt. Tôi không còn cảm thấy hứng thú khi ân ái cùng chồng tôi. Những lúc đó, tôi chỉ nghĩ tới cơ thể rắn chắc của bố chồng, bờ vai đó thật ấm áp. Tôi đã đi quá giới hạn? Tôi đã yêu bố chồng tôi mất rồi.
Tôi xin phép bố mẹ chồng về nhà mấy hôm thăm bố mẹ đẻ, nhìn ánh mắt bố chồng lưu luyến tôi không tài nào hiểu được tâm trạng của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ, tội lỗi và muốn chạy trốn khỏi những suy nghĩ quái gở đang bủa vây lấy tôi. Nhưng những ngày ở nhà bố mẹ đẻ tôi cảm thấy nhớ ông đến cồn cào nên tôi vội vàng quay lại căn nhà nghiệt ngã đó.
Sau khi nhìn thấy ông tôi chạy vội vào phòng mình như muốn trốn tránh nhưng ông lại đi theo, ôm ghì lấy tôi. Tay ông lạnh quá. Tôi đặt bàn tay đó vào ngực mình, rồi đặt vào cổ tôi. Ông dường như không còn kiềm chế được nữa giật phăng cúc áo tôi và hôn tới tấp. Cứ thế chúng tôi lại lao vào nhau, như những người điên.
Đó là lần cuối chúng tôi ở bên nhau. Sau hôm ấy, ông vĩnh viễn rời xa tôi vì tai nạn giao thông khi đang trên đường đi lấy vải. Từ đó, tôi không còn gặp ông nữa. Đám tang của ông, tôi khóc như thể ngày tận thế. Mọi người cứ nghĩ tôi là nàng dâu hiếu thảo, nào ngờ đâu tôi đang khóc cho người tình. Năm đó, tôi 25 tuổi và tôi đang mang trong mình một giọt máu của một trong hai người đàn ông đó.
Hiện tại, con trai tôi đã 3 tuổi nhưng chưa một ngày nào tôi sống trong sự thoải mái. Tôi bị cắn dứt lương tâm vì câu chuyện tình lăng loàn, ngang trái. Chồng tôi từ ngày bố mất đã trở nên tu chí làm ăn, anh càng yêu thương tôi hơn khi đứa con của chúng tôi chào đời. Liệu con trai tôi có phải là con trai của chồng tôi hay là giọt máu của bố chồng quá cố?
ST.
Sản phẩm tăng chiều cao: