Năm 22 tuổi tôi ra trường, dầu muốn học lên nữa nhưng ước muốn được tự lập nên quyết định tự thân kiếm việc làm. Không phải người năng động, cũng chẳng có tài lẻ gì đặc biệt nhưng may mắn được làm việc trong một công ty truyền thông lớn. Có vẻ sự “khác người” của tôi khiến anh - chuyên gia quản trị mạng của công ty để ý đến. Sau một thời gian tìm hiểu chúng tôi công khai mối quan hệ và nhận được nhiều lời chúc phúc của các đồng nghiệp. Thích sự ổn định nên tôi có mong muốn được gắn bó với công ty lâu dài và với anh tôi cũng tính tới chuyện cả đời gắn bó xây dựng hạnh phúc cho cả 2.
Không đi lên bằng nhan sắc, tôi tự tin năng lực của mình được thừa nhận tại nơi mà tôi đã quyết định cống hiến. Cố gắng trong công việc suốt 2 năm, tôi được sếp giao cho nhiệm vụ trưởng bộ phận. Ở vị trí mới, công việc và trách nhiệm nhiều hơn khiến tôi chỉ có thời gian quan tâm đến cảm xúc của anh mà quên mất chính mình. Rồi cái gọi là “đời không như mơ” cũng đến, một cách bất ngờ và nhẹ nhàng đến khó chấp nhận.
Một chiều chở tôi đi làm về tới trước cổng khu trọ, anh ấp úng nói lời chia tay. Dù cố gắng bình tĩnh nghe từng lời thốt ra từ miệng anh nhưng vẫn chẳng thể nào gắn kết nó thành một câu nguyên vẹn để tôi có thể hiểu được lý do anh muốn chia tay. Là anh có người mới? Là vì anh hết cảm xúc với tôi? Là vì đi bên tôi anh có cảm giác chị em?... Tôi chẳng rõ, có ai ngờ một người luôn tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn bề ngoài mạnh mẽ vô cùng mà lại phải vật vã mấy ngày liền vì lụy tình. Cái gọi là trách nhiệm công việc bị gạt sang một bên, tôi xin nghỉ phép suốt một tuần chỉ đề nằm vùi ở nhà và… khóc.
Có lẽ cuộc sống êm đềm hơn 20 năm trong sự che chở của gia đình khiến tôi bị che mờ khỏi những thực tế hay mất mát diễn ra quanh mình mỗi ngày. Giờ đây, chỉ mỗi chuyện chia tay mối tình đầu mà bản thân không đứng vững, lại còn nghỉ tới việc bỏ ngang trách nhiệm công việc để trốn đi đâu đó thật xa. Không chia sẻ với gia đình hay bạn bè đồng nghiệp, phải làm sao tự mình vứt bỏ những thứ vốn không thuộc về mình?
Cảm xúc rời rạc, ngày qua ngày tư tưởng chẳng thông suốt được tí nào. 25 tuổi rồi mà vẫn còn lơ ngơ, thế là đâm ra trách bản thân. Ừ thì không có được nét trẻ trung như những đồng nghiệp khác, tính tình nhìn có vẻ khó gần, chuyện gì cũng chỉ kể lể với anh… Sai là tại mình thì chỉ có tự mình thay đổi mà thôi. Sự yếu đuối của tôi ngoài anh ra gần như chẳng ai biết hay nhìn thấy dù chỉ một lần. Sau 3 ngày 3 đêm hành hạ bản thân tôi quyết định mở cửa sổ để đón ánh nắng mặt trời và tự nhủ: Là con gái nhưng cần phải mạnh mẽ - điều tôi vốn có trước khi gặp và yêu anh. Dù sao cũng đã xin nghỉ phép một tuần, tôi còn 4 ngày để “tân trang” lại chính mình trước khi quay trở lại với công việc.
Ngồi vào máy vi tính và check mail xem các thông tin cần, tôi lượn vài trang tin và vô cùng tâm đắc với một trong những lời khuyên của tỷ phú Lý Gia Thành: “Phụ nữ cần XINH ĐẸP và cần phải có KHÍ CHẤT”. Theo lời của ông Lý thì tôi thiếu cả hai rồi, làm sao để xinh đẹp và có khí chất?
Soi mặt vào gương mà phát hoảng, là tôi đây sao? Trông giống một quý cô hơn là một thanh nữ chưa qua tuổi 30. Phải rồi, ông Lý Gia Thành cũng có lời khuyên cho phái yếu: “Có buồn chán đến mấy cũng không lớn tiếng kêu than, phải giữ được sự bình tĩnh. Khi bị phản bội, hãy học cách khoan dung người khác, nếu giúp được ai thì hãy giúp, nhất định không dồn họ vào chân tường”. Không phải việc dễ dàng, và càng khó hơn khi chuyện như mới xảy hôm qua. Dù sao tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự đứng trên đôi chân của mình mà tiến về phía trước.
Khí chất ở một người phụ nữ chính là sự tự tin, mạnh mẽ và độc lập. Trước giờ dựa dẫm vào anh khiến tôi mất đi khí chất vốn có của mình. Nay trở về là chính mình, cái khí chất kia ắt hẳn tự thân nó bùng phát. Còn xinh đẹp? Đâu có chuẩn mực hay giới hạn nào cho sự xinh đẹp. Tôi từng nghe một câu thế này: “Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp cho mình”. Tôi cần thêm thời gian để mạnh mẽ hơn nhưng ở tuổi 25 rồi không cho phép mình chậm trễ trong việc cải thiện nhan sắc. Những quan tâm lo lắng cho người giờ tôi dồn hết về bản thân, còn vài ngày nghỉ phép thì tại sao không lên kế hoạch làm đẹp cho mình để có thể tươi tắn thách thức mọi khó khăn phía trước. May mắn thay, cô bạn thân từ thời cấp 3 ở quê gửi cho tôi thông tin về sản phẩm làm đẹp chiết xuất collagen tự nhiên rất hiệu quả. Cô ấy dùng được hơn 2 tháng và thấy rõ công dụng, vùng da quanh mắt của cô trước có nhiều nếp nhăn nay đã mờ hẳn. Đặc biệt là da có độ căng mịn, sáng màu hơn. Chẳng phải đó là điều tôi cần sao, lưu lại đường link sản phẩm và thở ra nhè nhẹ, cảm ơn thượng đế, cảm ơn người bạn đã “quăng phao” ngay lúc cần.
Sau một tuần “dưỡng thương”, tôi quay lại guồng máy làm việc với cường độ cao. Cố gắng không bận tâm chuyện cũ, ngẩng cao đầu đối diện mọi lời bàn tán. Thời gian trôi qua, người đồng nghiệp và cũng là người yêu cũ bỗng lại bắt chuyện và tỏ ý nối lại tình xưa như chưa có chuyện gì. Tôi từng nghĩ đó sẽ là khoảnh khắc tôi hạnh phúc nhất vì tận hưởng cảm giác chiến thắng nhưng không ngờ cái gọi là khí chất khiến tôi bình tĩnh lạ thường. Khẽ nói lời cảm ơn và thẳng thừng từ chối, tôi tin mình có thể tìm được người đáng tin tưởng hơn để gửi gắm cuộc đời mình. Nhưng tôi sẽ hướng tới hình ảnh tương lai là một người phụ nữ “xinh đẹp và đầy khí chất”, không lệ thuộc vào bất kì ai.
Là phụ nữ ai chẳng mong muốn mình xinh đẹp và trẻ trung. Tôi đã hiểu giá trị của mình đặt ra mục tiêu để hưởng đến, không chỉ thành công trong công việc mà cần phải được đánh giá tốt về ngoại hình, tính cách (khí chất).
Thiên An