Nỗi lòng của cô con dâu chưa một lần được cưới hỏi!
18/05/2017
| Anh ra đi không một câu từ biệt, để lại mình và đứa con còn đang thành hình bơ vơ trên cuộc đời và chưa một lần được mặc váy cưới.
Mình và anh ở cùng một huyện nhưng ở hai xã khác nhau. Quen nhau từ những ngày còn học cấp 3 nhưng đến đêm trước khi mình xuống Hà Nội học thì anh mới ngỏ lời yêu. Vốn cũng có tình cảm với anh từ trước nên mình đã nhận lời yêu anh luôn. Anh hơn mình 5 tuổi và đang làm kỹ sư xây dựng.
Vậy là hai đứa mình bắt đầu tình yêu như thế. Tối nào anh cũng gọi điện thoại cho mình để buôn chuyện hàng giờ. Cuối tuần cứ thứ 6 anh lại bắt xe lên Hà Nội và ở chơi với mình đến chiều chủ nhật mới về. Mặc dù là yêu xa nhưng mình vẫn luôn được anh quan tâm, mọi chi phí sinh hoạt cũng như học tập đều do anh lo hết.
Ngày mình ra trường cũng chính là lúc anh ngỏ lời muốn cưới mình. Cũng băn khoăn suy nghĩ vì công việc chưa có nhưng cuối cùng mình vẫn gật đầu đồng ý cưới. Anh có bận chút việc ở công trường nên mình đến chỗ thử áo cưới trước. Nhưng mình ngồi đợi mãi cả 2 tiếng đồng hồ vẫn không thấy anh đến, linh tính có chuyện chẳng lành vì trước đây anh không phải là một người trễ hẹn như vậy. Cầm điện thoại và gọi cho anh thì nghe thấy tiếng của một người đàn ông rất lạ, sét đánh ngang tai trước câu thông báo của họ. Anh bị chiếc xe tải đâm và nằm trong viện.
Vậy là hai đứa mình bắt đầu tình yêu như thế. Tối nào anh cũng gọi điện thoại cho mình để buôn chuyện hàng giờ. Cuối tuần cứ thứ 6 anh lại bắt xe lên Hà Nội và ở chơi với mình đến chiều chủ nhật mới về. Mặc dù là yêu xa nhưng mình vẫn luôn được anh quan tâm, mọi chi phí sinh hoạt cũng như học tập đều do anh lo hết.
Ngày mình ra trường cũng chính là lúc anh ngỏ lời muốn cưới mình. Cũng băn khoăn suy nghĩ vì công việc chưa có nhưng cuối cùng mình vẫn gật đầu đồng ý cưới. Anh có bận chút việc ở công trường nên mình đến chỗ thử áo cưới trước. Nhưng mình ngồi đợi mãi cả 2 tiếng đồng hồ vẫn không thấy anh đến, linh tính có chuyện chẳng lành vì trước đây anh không phải là một người trễ hẹn như vậy. Cầm điện thoại và gọi cho anh thì nghe thấy tiếng của một người đàn ông rất lạ, sét đánh ngang tai trước câu thông báo của họ. Anh bị chiếc xe tải đâm và nằm trong viện.
Ngày mình ra trường cũng chính là lúc anh ngỏ lời muốn cưới mình (Ảnh minh họa)
Khi vừa bước chân vào phòng nhìn thấy anh đang nằm bất tỉnh, dây quấn đầy người mà mình không thể nào cầm nổi nước mắt. Cứ lay, gọi thế nào, anh cũng vẫn cứ nằm yên không trả lời. Mình định sẽ kể cho anh nghe về việc có thai nhưng cuối cùng lại không kịp cho anh biết điều ấy nữa rồi. Đôi bàn tay của anh lạnh dần và nhịp thở cũng yếu đi. Anh ra đi không một câu từ biệt, để lại mình và đứa con còn đang thành hình bơ vơ trên cuộc đời.
Mặc cho bố mẹ đẻ ngăn cấm, bố mẹ anh khuyên cản, mình vẫn cương quyết chịu tang anh. Trong thâm tâm mình đã coi anh là chồng từ lâu rồi. Ngày mình mặc chiếc áo tang ai cũng xót xa cho mình, nhưng cũng từ đây mình biết mình phải mạnh mẽ và cố gắng để nuôi dạy và chăm sóc con cũng như chăm sóc bố mẹ anh cho tốt.
Sau đám tang thì bố mẹ anh đón mình về để chăm sóc. Mình bị ốm nghén nên mẹ chồng chăm sóc mình cẩn thận lắm, bà chuẩn bị cho mình từ cốc nước gừng, đổi món hàng ngày để mình không bị ngán. Mọi việc trong gia đình bà không bắt mình phải động vào bất kì việc gì…
Đêm đến bà lại vào phòng ngủ với mình, bà động viên an ủi mình và luôn miệng cảm ơn vì mình đã hi sinh để sinh con cho anh. Nhưng có lẽ nỗi đau mất anh của mình không thể so sánh với mẹ được, không đêm nào mẹ được ngủ yên giấc, nửa đêm tỉnh giấc hay gọi tên anh rồi khóc. Mình thấy nhiều khi mẹ cứ thẫn thờ ngồi trước bàn thờ nói chuyện cùng với anh, bà nói về sự lo lắng cho cuộc đời của hai mẹ con mình.
Quần áo chuẩn bị cho cháu một tay mẹ sắm, giặt rồi gấp gọn gàng lại trong tủ, mẹ chồng vừa gấp vừa kể lại câu chuyện ngày xưa đi sinh chồng mình không có những thứ như thế này. Mỗi khi nhắc tới anh, mắt bà lại rơm rớm nước.
Mẹ chồng luôn ở bên trong lúc sinh nở (Ảnh minh họa).
Mình đau bụng chuẩn bị sinh mẹ chồng nghe tin chạy vội vàng từ ngoài đồng về, tay chân vẫn dính đầy bùn đất. Bà hớt hơ hớt hải gọi xe đưa mình lên viện đẻ, trước khi đi còn dặn bố chồng phải chuẩn bị cơm sẵn mang vào trong viện để mình sinh xong là có cơm ăn luôn.
Mình nằm trong phòng chờ sinh mà mẹ chồng cứ nhòm vào và liên tục hỏi các cô y tá. Bế cháu trên tay nước mắt mẹ chồng cứ chảy ra, bà luôn miệng nói giống hệt chồng mình ngày bé, lớn lên chắc sẽ ngoan ngoãn giống anh. Lòng mình thấy nhẹ bẫng và hạnh phúc vì đã làm tròn lời hứa với anh. Giá như lúc này có anh đang ở đây thì sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Mấy tháng trong cữ, mẹ chăm cháu suốt, gần như chẳng lúc nào mẹ được ngủ. Hết quần áo cho con dâu rồi đến cháu đều một tay bà giặt, cơm nước bà cũng không để cho bố chồng mình làm vì bà phải tự tay chuẩn bị mới yên tâm.
Khi con tròn một tuổi mẹ chồng ngỏ ý bảo mình cứ đi tìm người mới để dựa vào, chứ cuộc đời mình còn trẻ cứ sống thế này thì ông bà không yên lòng được. Mình cũng chỉ vâng dạ cho qua và nói chưa tính đến chuyện này. Thật sự ông trời cướp đi một người mình thương yêu nhất nhưng lại cho mình được một gia đình quá tốt. Nhiều người nói mình dại dột nhưng nhìn thấy bố mẹ chồng tận tình chăm sóc rồi cười vui bên con là mình cũng đủ cảm thấy hạnh phúc rồi!