Ngã ngửa người với âm mưu siêu cao của chồng để lấy cớ bỏ nhà đi ngoại tình
28/02/2016
| Liên không thể ngờ được rằng, vụ gửi hoa kia cũng đều do một tay âm mưu của Tùng thiết lập cả. Mục đích là để Tùng có cớ giận dỗi vợ, rồi nhân cơ hội đó để đi lại với cô bồ mà Liên chẳng hề nghi ngờ.
Sáng chủ nhật, hai vợ chồng Liên – Tùng đang trêu đùa nhau, dùng dằng mãi chưa muốn rời khỏi giường thì chuông cửa kêu inh ỏi. Tùng bực dọc ra mở cửa, lại ngạc nhiên thấy một người chuyển phát nhanh ôm bó hoa rất đẹp tới, nêu đích danh vợ anh là người nhận hoa.
Tùng tối sầm mặt, Liên cũng hồ nghi mãi không thôi. Nhưng người gửi không ghi tên, cô cũng chịu không biết là ai. Tùng không nói gì nhưng rõ ràng anh không tin điều đó. “Đã gửi hoa tới tận nhà thì sao có thể là một mối quan hệ bình thường được, mà lại nói không biết người gửi là ai!” – anh nhấm nhắng, đầy bực dọc.
Tùng tối sầm mặt, Liên cũng hồ nghi mãi không thôi. Nhưng người gửi không ghi tên, cô cũng chịu không biết là ai. Tùng không nói gì nhưng rõ ràng anh không tin điều đó. “Đã gửi hoa tới tận nhà thì sao có thể là một mối quan hệ bình thường được, mà lại nói không biết người gửi là ai!” – anh nhấm nhắng, đầy bực dọc.
Liên rà soát một loạt các mối quan hệ xung quanh mình, để phỏng đoán xem ai có thể là người gửi. Ở công ty và bên đối tác có 2-3 người có cảm tình với cô, nhưng họ đều biết cô đã có gia đình, bình thường không tán tỉnh gì cô, tự dưng đâu thể làm ra loại hành động ngang nhiên thế này được. Còn về người yêu cũ, qua bạn bè cô biết anh vẫn còn độc thân thật, nhưng anh ấy chưa 1 lần liên lạc với cô, sao có thể gửi hoa tới? Còn lại, làm gì có ai rỗi hơi thừa tiền đặt hoa tặng cô được. Liên nói hết những suy nghĩ đó với chồng, anh im lặng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn khó chịu vô cùng.
Tuần sau đó, chủ nhật trùng với ngày Lễ tình nhân. Hai vợ chồng son nhà Liên quyết định đi picnic ở ngoại ô, thế nhưng một bó hoa hồng đỏ rực rỡ, đẹp mê li cùng tấm thiệp với những lời chúc vô cùng ngọt ngào đã được gửi tới cho Liên. Tùng như muốn nổi điên. “Cô phải nói rõ ràng đi, nếu không tôi không để yên nữa đâu!” – Tùng hét lên. Liên cuống cuồng muốn giải thích nhưng chẳng thể nói nổi câu nào, vì chính bản thân cô cũng ù ù cạc cạc chả biết gì. Cô rơm rớm nước mắt: “Em cũng không biết là ai gửi mà! Xin hãy tin em!”. Tùng ném ngay bó hoa đắt tiền ấy vào thùng rác. Kế hoạch Valentine bị phá sản tan tành. Tùng dắt xe phóng đi mất, mãi tối khuya mới về.
Tuần tiếp theo, lại một bó hoa nữa được gửi tới nhà anh, tận tay vợ anh. Tùng giật bó hoa, vứt xuống nền nhà dẫm nát bét, nhưng vẫn chưa nguôi được cơn giận. Anh bắt vợ ngồi trước mặt, còn mình đóng vai quan tòa vấn tội. Trước mọi câu hỏi của anh, Liên đều chỉ lắc đầu không biết, nước mắt rơi lã chã. “Cô luôn miệng nói không biết, nhưng có lẽ chỉ có trời biết, cô biết và thằng khốn đó biết mà thôi. Sao, yêu nhau quá không lén lút nổi nữa, phải thể hiện công khai mới thỏa thích à? Thách thức, trêu ngươi tôi như thế, có phải các người muốn đi với nhau rồi đúng không? Được, tôi cho mong ước của các người được thỏa mãn đấy!” – Tùng gằn từng chữ. Liên run lẩy bẩy, tái mét mặt. Nhưng cô chỉ biết lắp bắp: “Không… không phải như thế… đâu anh…”, cũng chẳng nghĩ ra được gì để bào chữa cho mình nữa.
Những ngày sau đó, vợ chồng cô chiến tranh lạnh. Tùng đi tối ngày, coi vợ như không khí. Một tuần qua đi, cuối tuần, sáng chủ nhật, Liên lại tiếp tục nhận được một bó hoa tuyệt đẹp với lời nhắn nhủ thâm tình: “Hẹn em, ngày chúng mình chung đôi!”. Liên cầm bó hoa và tấm thiệp mà như cầm hòn than nóng bỏng. Lần này thì chính chân cô đã giẫm nát nó. Cô gần như phát điên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Còn Tùng thì cười khẩy, cho rằng cô đang diễn trò. Nghĩ đến tấm thiệp kia, mặt anh tối sầm lại, tuyên bố li thân với Liên rồi dọn đồ đến cơ quan ở.
Tùng tắt điện thoại không cho cô liên lạc. Cô gọi hỏi một người đồng nghiệp của anh thì được biết, anh đã xin nghỉ phép 1 tuần. Lẽ nào chuyện này gây cho anh cú sốc lớn đến thế? Anh bỏ việc, bỏ cô mà đi rồi?
Từng ngày trôi qua đằng đẵng trong sự hoang mang, lo lắng và tuyệt vọng của Liên khi không thể liên lạc được với chồng, chẳng một ai biết anh đi đâu, làm gì, bố mẹ chồng cô cũng mù tịt. Cô gần như phát điên, lên mạng nhờ mọi người dò tìm tin tức của chồng như thể tìm người thân thất lạc. Ngày thứ 5 sau khi Tùng đi, cuối cùng Liên cũng có được thông tin, có người quen nhìn thấy anh check-in ở sân bay, đi cùng anh là một cô gái, 2 người nhìn khá thân thiết. Họ chỉ biết sơ sơ Tùng, nên đã nghĩ đó là vợ anh. Liên chết điếng.
Hai ngày sau Tùng về nhà, cô hỏi thì anh nói xin nghỉ phép để được yên tĩnh suy nghĩ. Anh nói, sẽ tạm thời tin Liên, nhưng 2 người vẫn li thân, đợi khi Liên chứng minh được mình trong sạch mới thôi. Và anh ta lại sống kiểu đi sớm về muộn, coi vợ như không khí, vì vin vào cái cớ “rất có thể em đang ngoại tình”.
Mấy hôm sau, Liên gọi Tùng về nhà, ném vào mặt anh ta một xấp ảnh, nhân vật chính trong đó đều là anh ta và một cô nàng trẻ đẹp thân thiết với nhau. Từ khi biết anh ta đi cùng một cô gái, Liên bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Và việc thuê người theo dõi đã cho cô kết quả không ngoài dự đoán của mình. Từ đây suy ngược lại, hẳn vụ gửi hoa kia cũng đều do một tay âm mưu của Tùng thiết lập cả. Mục đích chính là để tạo cớ giận dỗi vợ, hòng dọn đường để thuận lợi đi với bồ mà cô chẳng hề nghi ngờ, tối Valentine và kì nghỉ vừa qua cũng thế.
Ban đầu Tùng chối đây đẩy, nhưng khi Liên chìa ra lá đơn li dị, anh ta đã phải thừa nhận tất cả. Liên cười chua chát. Hai người còn chưa có con mà anh ta đã lừa dối cô bằng thủ đoạn mưu mô thế này thì li dị chính là sáng suốt nhất nếu không muốn cuộc đời sau này còn đau khổ dài dài vì anh ta!