mon-moi-6-nam-trong-cho-mot-dua-con-de-roi-luc-ra-doi-lai-cay-dang-the-nay
Mòn mỏi 6 năm trông chờ một đứa con để rồi lúc ra đời lại cay đắng thế này
Đang lúc cuộc hôn nhân của chúng tôi trở nên nhạt nhẽo thì tin vui ập đến với gia đình tôi. Cầm kết quả trên tay hạnh phúc vui mừng báo cho chồng biết thì anh lạnh nhạt buông một câu hờ hững: “Vậy à, chúc mừng em”. Xong anh bỏ vào phòng để lại mình tôi một cảm giác vừa hụt hẫng vừa đau khổ.

Tôi thì li dị chồng còn anh bị vợ li dị, cả hai đều có con riêng, chúng tôi là một đôi vợ chồng rổ rá cặp lại. Hiểu được những mất mát của cuộc hôn nhân đầu tiên nên cả hai đều rất trân trọng và nâng niu cuộc hôn nhân thứ hai này.

 

Tôi và anh đều là công chức, ngoài giờ hành chính anh còn làm thêm nên gia đình với hai người lớn và hai đứa trẻ sống thoải mái mà không phải lo về tài chính. Tôi yêu anh rất nhiều và anh cũng yêu tôi. Tôi tự đánh giá anh là một người đàn ông rất chăm chỉ và thương vợ thương con, vậy mà không hiểu sao vợ anh lại bỏ anh?

 

Mỗi khi có anh ở nhà tôi chẳng phải động chạm đến việc gì, từ chuyện nấu ăn đến dọn dẹp nhà cửa thậm chí giặt quần áo anh cũng tranh làm. Anh còn thường xuyên rủ tôi đi shopping, gu thời trang của anh hơn hẳn tôi, mỗi bộ đồ anh chọn đều khiến tôi tự tin khoe với bạn bè mà không lo lỗi mốt. Thậm chí anh còn gợi ý tôi nên mua những loại son nào để hợp với từng hoàn cảnh. Đi đâu anh cũng kéo tôi đi cùng, anh tự hào giới thiệu tôi với bạn bè anh, nhiều lúc anh còn hôn tôi trước đám đông nữa mặc cho tôi e thẹn.

 

Với các con anh cũng đối xử rất tốt với chúng, anh không bao giờ thiên vị đứa nào, nếu bọn chúng mà cáo kiện nhau là anh xử tội cả hai đứa khiến cho chúng có ý thức tự bảo vệ nhau để tránh bị ăn đòn lây. Thấy anh đối xử tốt với con mình nên tôi cũng yêu quý con trai anh như con gái của mình vậy. Nếu mua cho con gái tôi cái gì thì tôi đều mua cho con trai anh cái ấy.

 

Điều lạ lùng là cưới nhau 5 năm, vợ chồng tôi vẫn không có đứa con chung. Dù đi khám, bác sĩ kết luận cả hai đều bình thường. Thấy đồ gì bổ dưỡng là anh lại mua về cho tôi ăn. Nhưng tin vui vẫn chưa có.

 

Tình yêu những năm tháng đầu còn mặn nồng quấn quýt, nhưng có lẽ vì không có sợi dây kết nối điểm chung giữa vợ chồng nên càng ngày chúng tôi cảm thấy mình đang cố gắng sống chung với nhau thì đúng hơn. Những cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng ngày càng dày lên, rồi con anh con tôi.

 

Mòn mỏi 6 năm trông chờ một đứa con để rồi lúc ra đời lại cay đắng thế này

 

Anh cũng mang về cho tôi ít tiền hơn những năm trước mặc dù lương anh tăng. Thắc mắc hỏi anh thì anh cứ chối quanh rồi kết luận một câu: “Tiền anh còn phải đầu tư vào việc lớn, chứ đưa hết cho em chỉ tổ em lại nướng hết vào đống áo quần son phấn”. Nghe thế tôi cũng ức lắm, tôi cãi lại nhưng anh chẳng chịu nói gì rồi bỏ đi ngủ.

 

Một lần con trai anh ham chơi game không chịu học bài nên tôi đã mắng nó vài câu. Ấy vậy mà anh chỉ thẳng vào mặt tôi nói: “Anh không thích em mắng mỏ thằng bé, từ hôm nay con ai người ấy dạy”. Từ đó, tôi mặc kệ cho bố con anh, muốn làm gì thì làm.

 

Đang lúc cuộc hôn nhân của chúng tôi trở nên nhạt nhẽo thì tin vui ập đến với gia đình tôi. Cầm kết quả trên tay hạnh phúc vui mừng báo cho chồng biết thì anh lạnh nhạt buông một câu: “Vậy à, chúc mừng em”. Xong anh bỏ vào phòng để lại mình tôi một cảm giác vừa hụt hẫng vừa đau khổ.

 

Đến tối đi ngủ, tôi vẫn còn băn khoăn vì sao anh lại có thái độ như thế khi biết tin vui này liền quay qua hỏi anh: “Anh không muốn có đứa con này hay sao?”. Anh chỉ lẳng lặng thở dài bảo: “Có thai thì đẻ thôi, anh mệt lắm, đi ngủ đi”.

 

Từ hôm đó tôi nghi ngờ anh, dường như anh đang giấu tôi điều gì đó. Chẳng lẽ anh có người con gái khác nên không mặn mà với đứa con chung mà tôi sắp sinh cho anh. Nhân lúc anh đi làm, tôi lục lọi đồ đạc và vào máy laptop của anh để bới lông tìm vết nhưng tất cả đều không có dấu hiệu bất thường.

 

Cái bụng tôi càng ngày càng to, đi lại làm việc đều khó khăn, những lúc tôi thèm ăn vào đêm tối có nhờ anh đi mua bát phở cũng khó. Tôi không hiểu sao anh ngày hôm nay so với những ngày mới cưới lại khác vậy. Có thắc mắc hỏi anh thì anh bảo: “Con người cũng phải lúc này lúc khác chứ, ai mà cả đời ôm cái lãng mạn để sống thì đó là giả tạo”.

 

Hôm đó, tôi đang ngồi ăn trưa với mấy chị đồng nghiệp thì nhận được điện thoại của một người bạn bảo tôi tới công ty chồng gấp. Linh cảm có chuyện chẳng lành nên tôi hớt hải bắt taxi đi. Đến nơi thì thấy cảnh chồng tôi bị còng tay, dẫn thẳng vào xe cảnh sát. Tôi cố gắng gọi anh nhưng không được.

 

Khi hỏi bạn của anh thì tôi mới biết chuyện. Chồng tôi lấy ngân quỹ 8 tỷ để chơi chứng khoán và hiện giờ không có khả năng trả. Tin đó không khác gì tiếng sét giáng xuống đầu tôi, 8 tỷ là con số quá lớn đối với chúng tôi. Những ngày sau đó, tôi cứ chạy liên tục từ nhà tới cơ quan rồi vào trại tạm giam. Kết quả, hơn 8 tháng tôi đã sinh con.

 

Đứa con 6 năm chờ đợi lại được sinh ra trong hoàn cảnh này. Tôi ôm con mà khóc như mưa vì vừa thương con, vừa thương chồng lại xót xa cho bản thân. Hai đứa trẻ tôi phải nhờ cô giáo của các con đón về ở nửa tháng.

 

Sản phụ nào cũng được kiêng cữ, còn tôi vừa đẻ con ra đã phải tự làm hết mọi việc, từ thay tã cho con, bế con đi khám sơ sinh, may mắn nhờ được người mua thức ăn cho mẹ, mua sữa cho con. Ngày xuất viện có lẽ là ngày tôi đau xót nhất, một tay bế con một tay xách đồ, đôi chân tôi lê từng bước xuống từng bậc thang với hai dòng nước mắt cứ chảy tự nhiên mà tôi không thể ngăn cản được, có muốn lau đi cũng chẳng còn tay nào để mà lau.

 

Tôi viết tâm sự này khi con vừa đầy tháng với mong muốn được chia sẻ nỗi lòng và giải tỏa những áp lực đang dồn nén trong lòng đã từ lâu. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe tâm sự của tôi.