Mẹ ơi... Con xin mẹ vì thương anh mà thương con !
30/10/2015
| Bố chồng tôi mất sớm nên hơn 20 năm nay mẹ chồng tôi một mình nuôi anh khôn lớn. Mẹ chồng tôi vì thương con mà không đi bước nữa, mặc dù bà rất đẹp, sắc sảo và không thiếu người theo đuổi.
Bà đã phải chịu rất nhiều tủi nhục, vất vả để dạy dỗ chồng tôi được như hôm nay. Chính vì vậy, với chồng tôi, mẹ anh là một hình tượng bất khuất. Vậy nên sau này, khi anh nhiều lần vì có hiếu với mẹ mà phải đánh tôi, tôi đều không trách.
Nhưng nhược điểm của mẹ chồng tôi là yêu con một cách ích kỷ và độc đoán, không muốn chia sẻ con mình với ai. Nên ngay từ khi mới về làm dâu bà, tôi đã phải chịu nhiều cay đắng. Ngày rước dâu, bà phăm phăm đi trước cả đoàn vì sợ để con trai và con dâu đi trước thì sau này nó sẽ lấn lướt mình. Ngoài làm lễ gia tiên thì khi mọi người về hết, tôi phải tự tay làm một mâm cỗ cúng để ra mắt bố chồng trên bàn thờ. Sau hai ngày trời với bao nhiêu nghi lễ và tiệc tùng, thân thể tôi mệt mỏi rã rời nhưng vẫn không được nghỉ ngơi.
Tôi phải làm cơm cúng hàng ngày nhưng mẹ chồng nhất định không chịu cho tôi mua gà sống, làm sẵn ở chợ về, mà tôi phải tự tay giết gà. Tôi khiếp đảm khi lần đầu tiên phải tự tay giết một con gà sống. Tôi vụng về không biết cắt tiết ra làm sao rồi khi nấu nước vặt lông cũng để nước sôi bắn hết bỏng hết cả hai cánh tay. Chồng tôi thương vợ nhưng chỉ biết âm thầm đứng từ xa nhìn vì mẹ không cho giúp để bà thử khả năng nấu nướng của con dâu.
Tôi đã không giữ được bình tĩnh mà quay ra cằn nhằn chồng khi về phòng riêng. Tôi không chỉ giận anh mà còn mắng nhiếc anh thậm tệ. Anh là người trầm tính và tình cảm, anh yêu tôi nhiều như anh không dám cãi lời mẹ. Anh khác với kiểu người bám váy mẹ nhưng lại tôn thờ mẹ..
Tôi hiểu rõ chồng mình chịu dằn vặt và khổ sở như thế nào khi luôn phải chứng kiến mẹ hành hạ vợ mà không dám nói. Anh biến thành một kẻ nhu nhược tầm thường trong mắt tôi. Tôi tự nhủ mình phải thông cảm cho anh và cư xử khác đi. Nhưng sau mỗi lần đụng độ với mẹ chồng, việc duy nhất khiến tôi thấy thoải mái là trút hết lên đầu chồng. Ba chúng tôi rơi vào vòng tròn luẩn quẩn.
Mẹ chồng áp bức tôi nhiều lần đều toàn vì những lý do vụn vặt. Chỉ cần tôi cho tiêu vào thức ăn trong khi đun sôi thay vì sau khi nấu chín cũng đủ khiến mẹ chồng nổi giận. Lúc nào chạm mặt bà tôi cũng đều bị dạy bảo rất nặng lời. Vì thế hôm đó không kiềm chế được tôi đã nói “Mẹ có thể nói nhẹ nhàng với con hơn được không ạ?”. Nói xong câu đó, tôi biết mình đã sai. Bà trừng mắt nhìn tôi rồi gọi chồng tôi vào rồi bắt anh tát tôi. Anh phải tát tôi cho đến khi nào bà hài lòng thì thôi. Chồng tôi quỳ xuống xin mẹ “vợ con hư là lỗi tại con, xin mẹ cứ đánh con” nhưng bị bà gọi là “diễn trò” để bênh vực vợ.
Chồng không thể tát tôi vì anh hiểu mọi chuyện xảy ra, nhưng anh lại không thể không nghe lời mẹ. Tôi khóc, còn mẹ chồng im lặng chờ đợi anh sẽ làm đứng về bên nào. Hai chúng tôi vô tình đẩy anh vào một tình thế một mất một còn. Anh bật khóc khi trông thấy tôi đang run rẩy vì phẫn nộ chờ đợi cái tát của anh. Nhưng cuối cùng, anh vẫn tát tôi. Vì nếu anh không làm thế, anh không phải là con của mẹ anh.
Tôi tưởng tôi là nạn nhân trong nhà này nhưng hóa ra chồng tôi mới là người đau khổ nhất. Tối hôm đó, anh xin lỗi vì bắt buộc phải làm theo lời mẹ, anh còn khóc nhiều hơn cả tôi. Sau lần đó, tôi không còn giận chồng mà ngược lại thương anh nhiều hơn. Chính bởi tình thương độc đoán của mẹ anh mà anh trở nên nhạy cảm, cô đơn và dễ bị tổn thương thế này.
Những khi ở nhà, anh thường tránh mặt cả tôi và mẹ để khỏi phải rơi vào những tình huống khó xử. Nhưng mẹ chồng vẫn tiếp tục quá đáng, bà không muốn vợ chồng tôi vui vẻ, bà cay cú khi thấy chúng tôi cười đùa với nhau. Đây không phải là tâm lý bình thường của những bà mẹ vì quá yêu con trai nên đố kỵ với con dâu mà là một sự độc chiếm đến đáng sợ. Những lúc ốm, bà không muốn chồng tôii rời bà nửa phút kể cả trong lúc ngủ vì sợ lỡ đột ngột ra đi thì còn được nhìn con lần cuối.
Trong căn nhà này, nhiều khi tôi thấy mình thừa thãi. Tôi chỉ muốn gần gũi mẹ chồng, mẹ con hòa hợp, gia đình êm ấm để chồng tôi bớt khổ tâm vì luôn phải đứng giữa nhưng sao khó quá.
Khi bà bắt chồng tôi đánh tôi, tôi đã phải nói rằng “Mẹ ơi, xin mẹ vì thương anh mà thương con. Xin đừng làm anh khổ nữa”. Nhưng sự tha thiết của tôi không làm lay động trái tim sắt đá của bà.
Lúc này tôi chẳng biết phải làm gì để thay đổi cuộc đời của cả ba chúng tôi. Mặc dù tôi đã cố gắng nhưng mọi thứ chỉ có thể tồi tệ hơn. Chẳng lẽ chúng tôi cứ phải mãi mãi đau khổ thế này?
ST.
Tags: