Cô ấy là vợ con, là mẹ của cháu nội mẹ, nếu mẹ không yêu thương vợ con thì làm sao gia đình mình hạnh phúc được ? Làm sao cháu của mẹ hạnh phúc ? Mẹ có bao giờ nghĩ cho con và cho cháu của mẹ mà không ghét cô ấy nữa không ?
“Mẹ sinh ra con, nuôi con lớn, mà giờ con đi theo vợ bỏ mẹ như vậy à?”.
“Con không bỏ mẹ, con vẫn là con của mẹ, con rất thương mẹ và muốn ở cạnh chăm sóc mẹ đến suốt đời này. Nhưng mẹ à, liệu mẹ có thể vì con mà yêu thương cả vợ con không ?”.
Mẹ anh im lặng rồi cúp máy. Nghe tiếng “tút tút…” bên kia đầu dây, anh chỉ biết thở dài.
Anh mồ côi cha từ nhỏ. Mẹ anh không đi bước nữa ở vậy nuôi nấng, chăm sóc anh đến khi trưởng thành. Mẹ anh vốn khó tính, lại thương anh quá mức, nên bất kỳ việc gì cũng muốn anh làm theo ý bà. Anh thương mẹ một mình vất vả, hy sinh tất cả cho con, anh dù không thích bị áp đặt nhưng vẫn miễn cưỡng chiều ý mẹ cho mẹ vui lòng. Mẹ anh rất tự hào về đứa con trai giỏi giang, thành đạt của mình nên đi đâu cũng khoe về anh.
Anh đã học xong và đi làm được vài năm. Anh quen chị trong công việc. Chị vốn là đồng nghiệp của anh, vừa gặp đã cảm thấy mến nhau. Càng làm việc, càng chia sẻ, họ càng hiểu, càng thân và yêu nhau khi nào chẳng biết. Sau 2 năm yêu nhau, anh dẫn chị về ra mắt mẹ và xin cưới. Không ngờ, mẹ anh lại nổi cơn tam bành và kiên quyết cấm đoán. Hóa ra, bà đã nhắm sẵn một cô gái, vốn là một cô bác sĩ sắp ra trường và là con của một người bạn học cũ. Bà nói nhà phải có người làm bác sĩ mới yên tâm, rồi cô bé kia vừa xinh xắn vừa ngoan hiền, gia cảnh học thức, rất xứng với nhà mình.
Bà tìm mọi cách chia cắt anh chị. Mặc cho mẹ ngọt nhạt, giận hờn, khóc lóc, la mắng đủ kiểu, anh kiên quyết không là không. Anh bảo: “Chuyện gì con cũng có thể chiều ý mẹ hạnh phúc của con mẹ để con tự quyết. Mẹ không cho con cưới cô ấy, con tự cưới”. Sợ anh làm thật sẽ xấu hổ với họ hàng, mẹ anh đành bấm bụng đi hỏi dâu nhưng trong lòng bà luôn căm ghét chị vì đã: “Bỏ bùa mê thuốc lú, dạy hư con trai cưng của tao” (nguyên văn mẹ anh nói với chị sau này).
Tiệc cưới vừa xong, mẹ anh lôi chị xuống bếp bắt rửa mâm, bát, nồi, đĩa… vừa đãi tiệc. Chị không kịp rửa mặt, chỉ vội thay áo cô dâu rồi ngồi còng lưng rửa bát. Anh xót vợ nói định góp ý giúp chị vài lời nhưng chị đã nhanh hiểu ý và ngăn anh lại. Chị thương chồng và hiểu cho tình cảnh của anh nên chẳng hé răng trách nửa lời mà vẫn tươi cười cho trọn ngày vui.
Sau ngày cưới là một chuỗi những cơ cực làm dâu của chị. Vợ chồng làm cùng cơ quan, chị đi làm về cùng giờ với anh nhưng về đến nhà là tất tả chợ búa, cơm nước, giặt giũ, lau dọn nhà cửa… Anh thấy chị mệt quá cũng muốn giúp chị nhưng chị nói "Em chịu được. Anh làm giúp mẹ sẽ thấy khó chịu mà càng ghét em thêm" nên anh đành nhắm mắt chấp nhận nhưng trong lòng xót vợ vô cùng.
Trước đây, nhà anh vẫn thuê người giúp việc theo giờ nhưng từ ngày có chị về làm dâu, mẹ anh viện cớ tiết kiệm nên không thuê nữa, đùn đẩy hết việc nhà cho chị làm. Biết mẹ chồng không ưa mình, chị nín nhịn làm tất cả mọi việc, cơm bưng nước rót hầu hạ bà. Chị năn nỉ anh đừng vì mình mà gây với mẹ, sẽ làm bà ghét chị thêm. Ban ngày chị đi làm, rồi ôm hết cả việc nhà nhưng tối đến chị còn phải xoa chân, đấm lưng cho mẹ chồng chỉ những mong bà đừng ghét chị nữa.
Nhưng con dâu càng nhún nhường, mẹ anh lại càng lấn tới. Tuần nào, bà cũng rủ bạn bè đến chơi, bày biện ra để bắt con dâu nấu nướng, dọn dẹp. Bà viện cớ ở nhà một mình buồn, bắt anh chị đi đâu chơi cũng phải dẫn bà theo, dù là đi xem phim hay uống cà phê. Tiền lương của anh, bà đòi giữ hết, viện cớ sợ con dâu son phấn phung phí. Anh nhìn mẹ bắt nạt vợ mà giận mình nhu nhược. Nhiều lần anh thẳng thắn góp ý, bà khóc bù lu bù loa, sửa đổi được vài ngày rồi đâu lại vào đó.
Giữa lúc đang căng thẳng thì chị có bầu. Vì thương chị, anh nhất quyết thuê người giúp việc trở lại. Cũng vì chị có bầu nên bà nới lỏng với chị hơn. Anh chị mừng lắm, mừng vì có con một, mừng vì mẹ thay đổi đến mười. Họ như đôi chim câu tíu tít mua sắm, chuẩn bị ngày đón con chào đời. Chín tháng mười ngày bụng mang dạ chửa, chị sinh cho anh một bé trai kháu khỉnh, giống anh như đúc. Mẹ anh cũng vui ra mặt, suốt ngày ẵm bồng cưng nựng cháu. Chị cứ tưởng nhờ phúc con mà được mẹ anh yêu thương. Nhưng có lẽ chị đã nhầm.
Bảy ngày sau sinh con, khi chị đang lim dim ngủ thì bị mẹ anh gọi dậy: “Này, chị dậy đi chứ? Dậy mà đi giặt đồ, phơi phóng, nấu cơm, nghỉ mấy tháng nay rồi chưa đủ à?”.
Chị ngơ ngác: “Dạ, có chị Tâm làm rồi mà mẹ. Con mới vừa sinh cháu, đâu đã…”
Không để chị kịp nói hết câu, mẹ chồng cướp lời: “Tôi cho chị Tâm nghỉ rồi, thuê gần cả năm nay rồi chứ ít gì. Giờ nhà có thêm thằng cu, phải tiết kiệm tiền để dành lo cho con chứ. Cô cũng dậy vận động đi cho nó khỏe người”.
Buồn quá, chị vừa khóc vừa nói: “Mẹ, mẹ có ghét con cũng phải để con sống với. Con sinh mổ vẫn còn đau mà mẹ đã bắt con làm việc nhà. Thuê người làm mất bao nhiêu tiền, con sẽ trả hết, để con nghỉ ngơi mà còn có sức chăm cháu nữa”.
Chỉ chờ có vậy, mẹ chồng chị lập tức làm ầm lên: “Hay quá, cô có ăn có học nhiều quá, ỷ làm có nhiều tiền rồi khinh khi mẹ chồng. Có ai số khổ như tui không, làm mẹ chồng mà không nhờ được con dâu nấu cho bữa cơm, giặt cho tấm áo nữa?”.
Nhìn cảnh mẹ chồng “ăn vạ”, không muốn xấu hổ với hàng xóm, chị mím môi nén chặt cơn đau và sự phẫn uất vào lòng, bước chân xuống giường và đi vào bếp. Cả một thau đồ to của cả nhà được mẹ chồng chuẩn bị sẵn chờ chị giặt với lý do: “Toàn đồ đắt tiền và đồ của thằng cu, giặt tay đi cho tốt, giặt máy sẽ hỏng hết”. Chị kéo thau đồ vào nhà tắm, nước mắt tuôn như mưa. Chị tự hỏi mình đã làm gì nên tội mà bị mẹ của anh căm ghét đến mức này.
Vừa lúc ấy, anh về nhà. Trên đường đi gặp khách hàng, anh tạt qua nhà để lấy bộ hồ sơ lúc sáng để quên, anh mới tận mắt chứng kiến cảnh vợ mình đang bị mẹ bắt nạt. Chị ngồi khom lưng trong nhà tắm, tay run rẩy vò từng cái áo, nước mắt chảy dài, môi mím chặt, gương mặt xanh xao. Chị nhìn anh mà uất ức không nói nên lời, chỉ biết khóc. Anh không thể chịu đựng hơn nữa, anh nắm tay chị lôi lên phòng, ấn chị ngồi xuống giường và tự mình thu dọn quần áo vào vali. Mẹ anh giận dữ quát: “Con định đi đâu?”.
“Con sẽ đưa vợ ra khỏi đây cho mẹ vừa lòng. Con không thể để vợ con sống chung với mẹ được nữa”.
“Con đủ lông đủ cánh rồi nên không cần mẹ nữa phải không?”.
“Là mẹ không cần con và mẹ cũng không cần cháu. Phải chi vợ con xấu tính mẹ ghét con không nói, đằng này về làm dâu mẹ bao lâu nay, cô ấy hiếu thảo tôn trọng mẹ, sao mẹ không thương mà cứ tìm cách hành hạ cô ấy. Cô ấy là vợ con, là mẹ của cháu nội mẹ, nếu mẹ không thương cô ấy, làm sao con gia đình mình hạnh phúc? Làm sao cháu của mẹ hạnh phúc? Mẹ có bao giờ nghĩ cho con và cho cháu của mẹ không?”.
Anh không kìm chế được cảm xúc, vừa nói vừa khóc. Mẹ anh sững người nhìn con trai, không nói được lời nào. Cho đến tận lúc anh dắt tay chị và bồng con ra cửa rồi, bà vẫn sững người đứng đó như chưa dám tin vào chuyện tày trời con đang làm.
Kể từ hôm đó, vợ chồng anh thuê nhà ra ở riêng. Họ thuê một căn hộ nhỏ và đưa mẹ của chị từ quê lên chăm sóc hai mẹ con. Anh vẫn đi đi về về giữa hai nhà để chăm vợ con và trông nom mẹ mình, nhưng cho dù mẹ anh năn nỉ, khóc lóc thế nào, anh kiên quyết không dọn về chỉ trừ khi nào mẹ không ghét chị nữa.
Anh dọn ra riêng đã 3 tháng, mẹ anh nhớ cháu nhớ con nên sụt sùi miết. Anh xót mẹ một thân một mình giữa ngôi nhà rộng lớn nhưng dọn về nhìn vợ khổ, anh lại không đành lòng. Anh chỉ biết ước, giá mà mẹ có thể thương yêu vợ mình như thương mình. Mẹ ơi, con xin lỗi...
ST - Báo phụ nữ online.