Mẹ chồng vô tình tiếp tay cho con dâu ngoại tình vì quá cưng chiều con dâu
01/03/2016
| Tôi không dám nói với con trai mình chuyện của con dâu. Tôi sợ nó suy sụp và không thể gượng dậy được. Bất hạnh đã bủa vây đời nó rồi, sao còn chịu được cú sốc này?
Tôi năm nay 55 tuổi, đã từng có một cuộc hôn nhân không như ý khi nghe theo lời cha mẹ lấy một người đàn ông mà chẳng hề yêu thương. Nhưng thật may mắn cho tôi, cuộc sống cũng không khó khăn tồi tệ như tôi tưởng, bởi tôi có được người chồng hết lòng vì vợ con.
Sau một vài năm sống chung, cuộc sống của chúng tôi cũng trở nên hoàn hảo khi có với nhau một đứa con trai. Từ khi sinh con, công việc kinh doanh của gia đình tôi thuận lợi hơn. Nhưng hạnh phúc chỉ tồn tại không lâu, khi con trai lên 10 thì chồng mất đột ngột do một tai nạn giao thông. Hai mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, và sống dựa vào cơ ngơi chồng để lại.
Một điều khiến tôi an ủi là con trai trưởng thành sớm và hiểu chuyện. Biết yêu thương đỡ đần công việc cho mẹ rất nhiều. 25 tuổi, con trai tốt nghiệp cao học và về phụ giúp tôi công việc kinh doanh. Con tôi cũng có bạn gái, có ý định đưa về ra mắt gia đình. Nhưng một lần đi xe máy hóng gió, con trai tôi đã bị tai nạn giao thông và bị mù hai mắt.
Khi ấy, tôi thấy chẳng còn nỗi đau nào lớn đến vậy, cả thế giới dường như đã quay lưng lấy đi hạnh phúc của mẹ con tôi hết lần này đến lần khác. Con trai tôi mù mắt, tương lai khép lại, và người bạn gái kia cũng chẳng thấy đâu nữa. Vì vậy nó càng suy sụp và gần như chẳng nói lời nào, cứ dò dẫm, âm thầm hết ngày này qua ngày khác. Là người kiên cường, cứng rắn nhưng tôi không thể cầm nổi nước mắt khi nhìn thấy con như vậy.
Rồi thời gian trôi qua, 6 tháng sau ngày bị tai nạn, con trai đã nói chuyện với tôi trở lại, không còn cáu bẳn, giận dữ khi bất lực vì không làm được việc gì. Con nói muốn học chữ nổi, muốn làm lại cuộc đời. Tôi đã mừng rớt nước mắt khi thấy con trai đã thay đổi suy nghĩ như vậy. Và cũng chính ở lớp học chữ nổi, nó đã gặp gỡ và làm quen với một cô gái là chị của một học sinh như con trai tôi.
Mỗi ngày, tôi lại thấy con trai mình vui vẻ, yêu đời trở lại, tôi cũng mừng. Nhưng người con gái kia theo như tôi nhận thấy xinh đẹp tháo vát, ăn nói dễ nghe, tôi sợ con trai mình đang nuôi ước mơ viển vông vì một người như thế, sao có thể để mắt tới con trai mình. Rồi đến khi con tôi đưa cô gái ấy về ra mắt, chính thức thông báo sẽ làm đám cưới thì tôi mới thật sự yên tâm. Khi ấy, tâm trí tôi chỉ thấy vui mừng và hạnh phúc mà chẳng còn tỉnh táo để phán xét vấn đề, để nhìn thấy âm mưu toan tính của cô gái đó.
Sau khi về làm dâu, cô ta cũng chăm sóc con trai tôi tận tình, khiến nó cảm thấy hạnh phúc và bình yên. Tôi vì thế cũng cưng chiều con dâu mà chưa từ chối bất cứ yêu cầu nào của nó. Tôi xây nhà cho bố mẹ con dâu, xin việc cho anh em họ hàng cô ta. Ngoài ra, còn cho cô ta một sổ tiết kiệm với số tiền lớn để chủ động chi tiêu mà không cần phải hỏi, tôi cho con dâu toàn quyền quyết định số tiền đó. Tôi làm tất cả điều đó không đơn giản chỉ để trả ơn con dâu mà gần như để bù đắp những thiệt thòi khi nó chấp nhận làm “cây gậy” cho đứa con trai bất hạnh của tôi.
Sau gần 1 năm cưới nhau, con dâu nói muốn tự lập kinh tế, tôi chẳng tiếc mở cho cô ta một quán cà phê nhỏ, và cũng chính việc đó đã đẩy cuộc sống của gia đình tôi đến cơ sự hôm nay.
Ở quán của mình, cô ta quen với nhiều người bạn mới, có những mối quan hệ mới lại có tiền, cô ta chán ghét cuộc sống nhàm chán với con trai tôi, sinh ra cáu gắt, xa lánh dần dần. Rồi ngoại tình là điều không tránh khỏi, điều tệ hại hơn vào một ngày đẹp trời, cô ta bán lại cửa hàng và rút toàn bộ số tiền tiết kiệm của tôi cho và bỏ trốn cùng nhân tình.
Sau một vài năm sống chung, cuộc sống của chúng tôi cũng trở nên hoàn hảo khi có với nhau một đứa con trai. Từ khi sinh con, công việc kinh doanh của gia đình tôi thuận lợi hơn. Nhưng hạnh phúc chỉ tồn tại không lâu, khi con trai lên 10 thì chồng mất đột ngột do một tai nạn giao thông. Hai mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, và sống dựa vào cơ ngơi chồng để lại.
Một điều khiến tôi an ủi là con trai trưởng thành sớm và hiểu chuyện. Biết yêu thương đỡ đần công việc cho mẹ rất nhiều. 25 tuổi, con trai tốt nghiệp cao học và về phụ giúp tôi công việc kinh doanh. Con tôi cũng có bạn gái, có ý định đưa về ra mắt gia đình. Nhưng một lần đi xe máy hóng gió, con trai tôi đã bị tai nạn giao thông và bị mù hai mắt.
Khi ấy, tôi thấy chẳng còn nỗi đau nào lớn đến vậy, cả thế giới dường như đã quay lưng lấy đi hạnh phúc của mẹ con tôi hết lần này đến lần khác. Con trai tôi mù mắt, tương lai khép lại, và người bạn gái kia cũng chẳng thấy đâu nữa. Vì vậy nó càng suy sụp và gần như chẳng nói lời nào, cứ dò dẫm, âm thầm hết ngày này qua ngày khác. Là người kiên cường, cứng rắn nhưng tôi không thể cầm nổi nước mắt khi nhìn thấy con như vậy.
Rồi thời gian trôi qua, 6 tháng sau ngày bị tai nạn, con trai đã nói chuyện với tôi trở lại, không còn cáu bẳn, giận dữ khi bất lực vì không làm được việc gì. Con nói muốn học chữ nổi, muốn làm lại cuộc đời. Tôi đã mừng rớt nước mắt khi thấy con trai đã thay đổi suy nghĩ như vậy. Và cũng chính ở lớp học chữ nổi, nó đã gặp gỡ và làm quen với một cô gái là chị của một học sinh như con trai tôi.
Mỗi ngày, tôi lại thấy con trai mình vui vẻ, yêu đời trở lại, tôi cũng mừng. Nhưng người con gái kia theo như tôi nhận thấy xinh đẹp tháo vát, ăn nói dễ nghe, tôi sợ con trai mình đang nuôi ước mơ viển vông vì một người như thế, sao có thể để mắt tới con trai mình. Rồi đến khi con tôi đưa cô gái ấy về ra mắt, chính thức thông báo sẽ làm đám cưới thì tôi mới thật sự yên tâm. Khi ấy, tâm trí tôi chỉ thấy vui mừng và hạnh phúc mà chẳng còn tỉnh táo để phán xét vấn đề, để nhìn thấy âm mưu toan tính của cô gái đó.
Sau khi về làm dâu, cô ta cũng chăm sóc con trai tôi tận tình, khiến nó cảm thấy hạnh phúc và bình yên. Tôi vì thế cũng cưng chiều con dâu mà chưa từ chối bất cứ yêu cầu nào của nó. Tôi xây nhà cho bố mẹ con dâu, xin việc cho anh em họ hàng cô ta. Ngoài ra, còn cho cô ta một sổ tiết kiệm với số tiền lớn để chủ động chi tiêu mà không cần phải hỏi, tôi cho con dâu toàn quyền quyết định số tiền đó. Tôi làm tất cả điều đó không đơn giản chỉ để trả ơn con dâu mà gần như để bù đắp những thiệt thòi khi nó chấp nhận làm “cây gậy” cho đứa con trai bất hạnh của tôi.
Sau gần 1 năm cưới nhau, con dâu nói muốn tự lập kinh tế, tôi chẳng tiếc mở cho cô ta một quán cà phê nhỏ, và cũng chính việc đó đã đẩy cuộc sống của gia đình tôi đến cơ sự hôm nay.
Ở quán của mình, cô ta quen với nhiều người bạn mới, có những mối quan hệ mới lại có tiền, cô ta chán ghét cuộc sống nhàm chán với con trai tôi, sinh ra cáu gắt, xa lánh dần dần. Rồi ngoại tình là điều không tránh khỏi, điều tệ hại hơn vào một ngày đẹp trời, cô ta bán lại cửa hàng và rút toàn bộ số tiền tiết kiệm của tôi cho và bỏ trốn cùng nhân tình.
Cuộc chạy trốn ấy nhanh và bí mật đến mức tôi chẳng hề hay biết, đến khi một người bạn làm ở ngân hàng hỏi con dâu tôi làm gì mà rút nhiều tiền vậy? Thì tôi mới ngã ngửa người, khi gọi điện cô ta nói không thể tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt như vậy nữa. Cô ta bảo cô ta xứng đáng có số tiền đó, coi như tiền công 1 năm làm người hầu cho con trai tôi.
Thực lòng, khó mà trách con dâu được, bởi ai cũng có quyền tìm hạnh phúc cho mình nhưng nó tàn nhẫn quá bởi con trai tôi là người đã phải chịu quá nhiều tổn thương.
Con trai tôi một ngày, hai ngày không thấy vợ về thì hỏi, tôi lấy cớ nó đi làm từ thiện ở xa, điện thoại chắc mất sóng. Nước mắt tôi tuôn chảy, bởi tôi biết chẳng thể che dấu nổi chuyện vợ nó bỏ đi. Nhưng tôi lại không nỡ nói ra sự thật vì chính mình đã chứng kiến bao đau khổ, bất hạnh bủa vây đời nó rồi, liệu nó còn đủ sức chống đỡ cú sốc bị phản bội này không?
Tôi không biết làm gì, đang bấn loạn vô cùng. Tôi sẽ cố che dấu chuyện buồn này thậm chí đã nghĩ đến chuyện nói dối là con dâu mất do tai nạn để giảm bớt nỗi đau, sự tuyệt vọng cho con trai. Nhưng tôi biết làm vậy có đúng không hay chỉ làm mọi việc phức tạp và tàn nhẫn hơn. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.