Lùn hình thể hay lùn tư tưởng đáng sợ hơn?
22/10/2015
| Tôi đã cải thiện “chiều cao” cho tư tưởng và nhận ra được nhiều điều quý giá, cả chiều cao hình thể cũng được “thơm lây
Ngay ngày kỷ niệm 600 ngày yêu nhau, tôi đã nhận được lời thủ thỉ không thể quên: - Chúng ta chia tay nhau đi. Quá shock, quá bất ngờ, tôi chỉ lẩm nhẩm: - Tại sao? Lý do là gì? Đang yên đang lành mà? Chẳng phải mọi việc đang rất tốt đẹp sao?… Trong sự hoảng loạn tôi chỉ nghe giọng nam trầm thấp thoáng: - Người đã lùn lại còn kém trí khôn.
Rơi vào khủng hoảng khi dành hết tin yêu cho con người đã gắn bó gần 2 năm trời. Đã từng tính đến chuyện ra trường cố gắng kiếm việc làm ổn định rồi kết hôn mà giờ lại thế này. Vô lý đến thế, chỉ vì lùn mà bị ruồng bỏ sao? Tình cảm thời gian qua là gì chứ? Từ khi quen nhau tới giờ tôi có bị hụt bớt 1mm nào đâu. Có lẽ cái sự lùn của tôi chỉ là cái cớ, sự thật thế nào có lẽ chẳng bao giờ tôi biết được.
Dù mạnh mẽ không níu kéo nhưng thế giới xung quanh sụp đổ, tôi cúp học suốt 1 tuần, cắt mọi liên lạc. Chỉ 2 ngày không thấy tôi đi học lại không liên lạc được, đám bạn trong lớp kéo đến thăm viếng. Qua cái nhìn sơ bộ, chúng nó phán: - Thất tình. Cái vẻ mặt đưa đám của tôi khiến chúng nó phẫn nộ: - Thất học mày sẽ không có tương lai chứ thất tình tương lai vẫn còn sáng lắm. Cái thằng có 1,68m mà dám nói người yêu 1,5m là lùn à? Không đáng. Mày trên 20 tuổi rồi còn cao lớn cái nỗi gì nữa mà quan tâm.
Không hiểu chúng bạn tới an ủi hay xát muối vào vết thương, tôi đang muốn tìm mọi cách để vươn tới số đo của hoa hậu hoặc người mẫu cho kẻ phản bội phải lác mắt mà chúng còn nói thế. Mà cũng phải, ở cái tuổi hơn 20 này còn có phép màu nào khiến bản thân có thể cao hơn nữa chứ. Tôi quay sang oán trách bố mẹ, tại sao ông bà lại có chiều cao khiêm tốn để làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi, tại sao nuôi tôi hơn 20 năm mà chỉ được có 1,5m… Thêm một tràn diễn giải đạo lý từ đám bạn: - Cha mẹ sinh mày ra, lo cho mày ăn học đến bậc đại học với bao mồ hôi, mày không biết ơn mà còn vì lời nói của một thằng hơn 1,6m mà nói những lời như thế được sao? Chiều cao mầy không có vấn đề, vấn đề nằm ở cái tư tưởng ngu xuẩn kia.
Vừa giận vừa bực, cả tuần ở nhà tôi chỉ tự đặt câu hỏi rồi vùi đầu vào gối ấm ức, chẳng thiết ăn cũng chẳng thiết ngủ. Trong nỗi cô đơn cùng cực, tôi thấy rằng cuộc sống ở trọ một mình thật đáng sợ, người yêu như bụi cát, bạn bè như hơi sương sớm mai. Mọi thứ đều ảo cả, cuộc sống không có gì là thực. Nếu thượng đế có thật, một là cho tôi cao vút lên 1,6m - hai là đưa tôi về thiên đàng, vế thứ nhất chắc không được thôi thì cho tôi chết đi.
Trong lúc tư tưởng như bị bóp nghẹt, chợt nhớ tới lời dặn của mẹ khi xưa: - Là con gái, sống giữa thành phố phồn hoa này bố mẹ không an tâm. Nhưng đây là tương lai của con, bố mẹ cố gắng làm việc để giúp con trang trải cuộc sống một cách thoải mái nhất. Học giỏi, mang về cho ba mẹ niềm tự hào nha con. Cũng chẳng hiểu quá đói, quá hoa mắt hay sao mà hình ảnh và lời nói của mẹ nghe rất rõ. Muốn về quê sà vào lòng mẹ thủ thỉ, khai báo mọi nỗi niềm. Nhưng không, tôi quyết định ra khỏi nhà để hưởng lấy khí trời, khai thông tư tưởng.
Sau một tuần bế tắc, tôi tự đặt mục tiêu kế hoạch cho cuộc sống của mình. Nghĩ thông suốt, đầu óc thấy nhẹ nhàng hơn.
Tôi bắt đầu đi học lại, đám bạn nhìn thấy cứ lò dò hỏi đủ thứ chuyện. Tôi chỉ cười trừ và lao vào học. Mọi thứ cũng được đền đáp, cuối học kỳ tôi là một trong số 5 người được nhận học bổng. Cuộc sống vốn dĩ đi vào guồng của nó, tôi vẫn thui thủi một mình nhưng hoàn toàn không lăn tăn gì về kẻ 1,68m kia. Tự thưởng cho mình một chuyến về quê thăm gia đình như để trút hết mọi nặng nề chốn thành thị.
Nhờ dịp này, tôi gặp lại đứa em họ con bác hai. Gặp nó mà sửng sốt, vốn cùng tuổi nhưng nó như 1 cây sào khi đứng cạnh tôi. Nó đi du học khi tuổi tròn 18, lúc đó so về chiều cao nó chỉ nhỉnh hơn tôi một chút. Sau 4 năm, tôi dậm chân tại chỗ còn nó thì thay đổi quá nhiều, chỉ nhìn thôi đã thấy ngưỡng mộ. Lân la dò hỏi bí quyết, nó cười bảo: - Ở Mỹ, ngoài bữa ăn chính em và mấy đứa bạn đều dùng thêm thực phẩm bổ sung giúp tăng trưởng chiều cao và ổn định trí lực. Hàng Mỹ chất lượng mà, vừa tốt cho chiều cao, vừa bổ trí não. Mong muốn cải thiện con số 1,5m trỗi dậy, tôi hỏi mua những loại như vậy. May mắn thay, cái tôi cần chính là quà của nó tính tặng tôi: 3 hộp Nubest Tall. Trong lòng nhảy múa, sao tôi có đứa em gái đáng yêu và thấu hiểu mình vậy không biết.
Dùng liên tục theo đúng hướng dẫn trong vòng 3 tháng tôi như được sinh ra lần nữa. Đi khám sức khỏe, chiều cao 1,54m - cân nặng 40, đó là cái chuẩn mực khiến tôi phấn khích vô cùng (thật ra muốn đạt chuẩn 1,7m cho người khác ngước nhìn cơ). Tìm thấy điều mình mong muốn trong lúc không ngờ tới nhất, tôi nhắn nhỏ mua thêm gửi về, giá nó hơi “chát” nhưng công việc làm thêm có thể giúp tôi trang trải nhiều thứ. Tranh thủ trước tuổi 25 tôi phải dồn vào “hộp phép màu” này để cải thiện cái sự lùn về hình thể của mình.
Cuộc sống lại diễn ra những điều không ngờ tới theo hướng tích cực nhất, tôi đã gặp được người bạn đồng hành mới cao tận 1,75m. Nhiều bạn vẫn đùa tôi: - 1,68m còn không xong sao giữ chân được 1,75m. Tuy có đánh động quá khứ nhưng tôi vẫn tươi cười: - Mọi thứ đến một cách tự nhiên nhất, tui sẵn sàng đón nhận. Qua tuổi 22, chín chắn và biết nghĩ thấu đáo mọi thứ hơn xưa. Từng trải một điều gì đó tất nhiên phải có kinh nghiệm, tôi biết rằng điều quan trọng nhất vẫn là cái đầu biết suy nghĩ tích cực. Mà tôi còn có cơ hội đạt ngưỡng 1,6 khi 25 tuổi mà, tự tin có thừa thì lo sợ điều gì nữa. Bất chợt nghĩ, tương lai không ai đoán định được điều gì, tất cả những gì chúng ta có thể làm là đầu tư vào tương lai theo chiều hướng tích cực nhất ở thời điểm hiện tại. Với tôi, khi tư tưởng “cao lớn” thì cái sự lùn về hình thể chẳng phải là vấn đề, xét cho cùng nó cũng được cải thiện đáng kể rồi còn gì. Đời cơ bản là vui, phải tận hưởng lấy!
Tìm hiểu thêm thông tin sản phẩm giúp tăng chiều cao hiệu quả tại đây.
HỒNG ÂN