Hôm đấy là một ngày trời nắng gắt, xe bus đông kín người, ai cũng phải đứng chen chúc trong khoảng không gian hẹp khiến mọi người đều khó chịu. Khi xe dừng tại trạm đón xe bus, một cậu bé chừng 7,8 tuổi chạy lên xe. Khuôn mặt em hớt hơ hớt hải, em vội bước lại gần bác tài xế, giọng run run:
“Bác ơi!…Bác có thể đợi mẹ cháu một lát rồi hãy lái xe được không ạ ?“. Người tài xế già trả lời: "Bảo bà ấy nhanh lên, xe không đợi được lâu đâu". Vài phút trôi qua, những vị khách vội vã đi làm hoặc những người vội đi học bắt đầu cằn nhằn, họ nói rằng dựa vào cái gì mà bắt bao nhiêu người đứng đợi một người, họ bắt đầu trách móc tài xế, trách móc cậu bé:
“Nhóc kia, mày dựa vào cái gì mà bắt mọi người phải đợi chứ?”
“Xe bus công cộng chứ không phải xe của nhà mày đâu nhé!”
Một số người quay sang hối bác tài xế đi không muộn giờ của họ. Mỗi người một câu khiến cậu bé vô cùng sợ hãi, đôi mắt đã ngân ngấn nước.
Cậu vẫn kiên trì lại gần bác tài xế, giọng mếu máo đến tội nghiệp:
“Bác tài xế ơi, mẹ cháu sắp lên rồi, bác đợi mẹ cháu một lúc ạ!”.
Ông tài xế già không nói gì chỉ lạnh lùng gật đầu một cái. Trong đôi mắt cậu ánh lên sự phấn khởi…
Một lúc sau, một người phụ nữ trung niên nghèo cụt một chân nặng nhọc bước lên từ cửa sau, người phụ nữ đó vội vàng nói: “Xin lỗi mọi người vì đã để mọi người phải chờ lâu!”.
Nhìn thấy người phụ nữ lên xe, cậu bé vui mừng chạy lại phía mẹ và cầm lấy thẻ xe bus lại đầu cửa để dập thẻ giúp mẹ.
Một người tốt bụng gần đó nhường ghế cho mẹ cậu, người mẹ tàn tật cảm ơn rồi ngồi xuống và ôm lấy cậu bé.
Cậu bé lúc này toàn thân run rẩy, hai hàng nước mắt tuôn dài.
“Sao thế con? Có chuyện gì vậy?”.
Cậu bé lắc đầu, tất cả những hành khách trên xe lúc này đều im lặng.
Tôi nghĩ đến những lời nói cay độc của những người không hiểu rõ mọi chuyện lúc nãy, nghĩ đến hình ảnh cậu bé không ngừng lấy tay lau nước mắt, người đọc không khỏi xót xa. Giá như chúng ta biết khoan dung hơn, hiểu biết hơn thì tốt biết mấy!.
ST.