Tôi đã về làm dâu trong gia đình này đã gần mười năm. Tôi kết hôn với anh không phải vì tình yêu mà thật ra, tôi là một đứa con gái được gán nợ. Gia đình tôi khi ấy tan nát vì mẹ tôi thua cờ bạc, lô đề, nợ nần chồng chất. Vì sợ người ta đến đòi nợ nên mẹ tôi đã bỏ trốn đi đâu không biết. Bố tôi cùng đường, quẫn trí định tự tử.
Lúc đó, không hiểu vì sao mà bố chồng tương lai của tôi biết. Ông ấy gọi bố tôi lên Hà Nội chơi vài ngày. Sau khi ở Hà Nội về, bố tôi biến thành một con người khác. Ông buồn rầu, ủ dột, khuôn mặt lúc nào cũng u uất. Nhưng sau cùng, ông cũng nói cho tôi biết chuyện người đàn ông kia muốn gì. Ông ta muốn, tôi trở thành con dâu ông ấy, có nghĩa là tôi sẽ phải lấy chồng. Chồng tôi là con trai duy nhất của ông ấy, một thanh niên đẹp trai, khoảng 30 tuổi, đang làm kỹ sư và chủ một công ty về thiết kế xây dựng.
Bố tôi nói gia đình người ta quyền chức, giàu có, tôi không cần làm gì mà cũng sẽ được hưởng an nhàn. Tôi có xem qua tấm hình chân dung anh thanh niên, thấy anh ấy khá đẹp trai. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt vì hiện giờ tôi chưa yêu anh ấy nhưng khi đã về sống với nhau rồi cũng có tình cảm. Nghĩ thế nên tôi an ủi bố đừng buồn, đừng quá lo lắng cho con.
Đám cưới của tôi được tiến hành ngay sau đó một tháng. 18 tuổi tôi đã về nhà chồng. Chồng tôi là một người chu đáo, nhẹ nhàng. Tôi cứ nghĩ cuộc đời mình như vậy đã là may mắn lắm rồi. Chứ bao nhiêu cô kiếm chồng mà toàn gặp thứ trời ơi.
Đêm tân hôn, tôi thấy chồng tôi biến mất, nên đi tìm khắp các tầng lầu. Tôi bất ngờ khi thấy chồng tôi đang hôn đắm đuối anh chàng phù rể của anh ấy. Họ giật mình khi thấy tôi chết trân ở đó. Sau đó, anh ấy cũng nói rõ cho tôi biết anh ấy là gay nên không hề có cảm giác với phụ nữ. Và đám cưới này chẳng qua chỉ là một hình thức để cho hình ảnh gia đình chồng tôi hoàn hảo, mọi người không dị nghị thôi. Và lúc này tôi mới hiểu, vì sao một thanh niên đẹp trai, giỏi giang, con một gia đình giàu có lại chấp nhận cưới một cô gái quê không cần tìm hiểu.
Đêm đó, chồng tôi khóc và tâm sự với tôi mọi điều. Anh không hề muốn làm chuyện này. Nhưng khi biết anh là người đồng tính thì mẹ anh không chịu nổi. Bà vì quá chán nản nên tự tử. Còn bố anh như hóa điên, nhiều lần trói anh vào bàn thờ đánh không tiếc tay. Nhưng thật sự anh không chối bỏ được thân phận mình, anh không làm được điều mà bố mẹ mong muốn là lấy một người vợ và sinh con đẻ cháu. Bố anh liền nghĩ cách kiếm cho anh một cô vợ và làm đám cưới thật rình rang để che mắt thiên hạ.
Biết chuyện, tôi cũng không giận anh nhiều. Tôi chỉ giận ông trời sao nỡ gieo trò tréo ngoe vào đời tôi. Chính vì vậy nên dù đã cưới được hai tháng nhưng tôi vẫn còn trinh.
Mọi chuyện cũng không yên ả được lâu. Chồng tôi quyết định cho tôi đi làm giúp anh ấy ở công ty, một chân thư ký sai vặt. Lúc này, tôi thấy thương anh ấy nhiều hơn. Nhiều khi tôi còn đùa với anh, lỡ mà có người yêu em và em yêu lại, anh có giận em không? Anh ấy cười, rồi nói với tôi: “Anh sẵn sang để em đến với người ta vì dù sao anh cũng không thể hạnh phúc khi nhìn thấy em như thế này được. Chỉ cần biết là anh sẽ luôn đối xử tốt với em, để bù đắp cho em”. Anh ấy nói vậy khiến tôi không nỡ làm anh mất mặt. Tôi trân trọng và quý mếm anh hơn. Càng ngày, tình cảm của chúng tôi càng giống tình cảm của hai chị em gái.
Một đêm, chồng tôi gọi điện báo không về. Nghe chàng phù rể của anh gọi điện thì biết họ đi tiếp khách hàng Nhật Bản sau đó còn đi bar nữa, nên chồng tôi say xỉn. Đêm đó, bố chồng tôi cũng đi nhậu ở đâu đó về khuya. Lúc đó đã là 1h sang, tôi chạy ra mở cửa cho ông. Bố chồng tôi nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt có gì đó lạ lẫm ngạc nhiên. Tôi dìu ông vào phòng, đặt ông lên giường để ông ngủ. Nhưng bất thình lình, ông ôm chầm lấy tôi và chuyện gì đến cũng đã đến. Ông chiếm đoạt đời con gái của tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi gần gũi một người đàn ông. Tôi đau đớn, sợ hãi, cảm giác tội lỗi nhưng cũng có những cảm giác lạ lẫm rung động. Tôi bị ám ảnh suốt một tuần. Sau đó, mỗi khi nhìn thấy bố chồng là tôi muốn bỏ chạy. Tôi không muốn kể với chồng tôi. Tôi cũng không biết nói sao về bản thân mình nữa.
Và sau lần đó, bố chồng tìm tôi ngày càng nhiều hơn. Nhưng sự thực là những lần sau đó tôi có cảm xúc và tôi thỏa mãn khi quan hệ với người đàn ông đó. Nó không còn là cảm giác bị cưỡng hiếp, mà là một sự thỏa mãn dục vọng giữa người đàn ông và người đàn bà.
Có lẽ mọi chuyện sẽ êm đẹp như vậy nếu như tôi không nhận ra mình đã có bầu. Tôi đã nói với bố chồng tôi về cái thai. Ông tát tôi và nói, sao mày ngu thế, phải biết giữ thân chứ. Rồi ông bắt tôi đi phá thai. Tôi hơi sững người, nhưng đó đúng là một giải pháp hợp lý.
Nhưng khi tôi chưa kịp làm chuyện đó, thì chồng tôi đã biết. Hôm đó anh đi công tác Cà Mau và theo lịch trình thì hai ngày nữa anh mới về nhưng không ngờ anh lai về sớm hơn dự định. Khi đó, mới là 8h tối ông đã muốn tôi phải phục vụ ông. Và chồng tôi chết lặng khi nhìn thấy ông đang ở trên người tôi. Anh lao vào giật bố chồng tôi ra khỏi giường và đánh đấm liên tục lên người ông, vừa đánh vừa khóc. Tôi co rúm người lại sợ hãi.
Tôi vơ vội quần áo và quỳ xuống, xin lỗi chồng tôi. Đêm đó cả hai chúng tôi cùng khóc. Chồng tôi nói, anh ấy biết tôi đã có thai. Nhưng anh không ngờ đó lại là con của bố chồng tôi. Giờ biết tính làm sao? Tôi nói với anh, chuyện bố chồng muốn tôi bỏ cái thai này đi. Chồng tôi nói, thôi đành vậy. Chúng tôi đưa nhau đi bệnh viện vào ngay sáng hôm sau.
Sau chuyện đó, mối quan hệ gia đình trở nên nặng nề. Mọi người đều tránh né và không muốn gặp nhau. Tôi cảm thấy mình rối bời và tội lỗi. Chồng tôi nói, anh có thể tha thứ cho em tất cả nhưng đừng bao giờ phạm phải sai lầm này một lần nữa.
Cách đây vài ngày, bố chồng tôi về sớm. Ông gọi tôi xuống ăn cơm và nói chuyện. Ông nói sau khi ngủ với tôi lần đầu tiên, ông đã trúng một mối thầu lớn. Và những lần sau đó, ông cảm nhận được khi yêu tôi thì ông đều may mắn hơn. Trong đời ông, có nhiều đàn bà, ông đã ngủ với cả bà lao công trong cơ quan cho đến chị bán nước chè xổm ở đầu ngõ. Ông không coi họ là gì cả, nhưng mỗi người đều cho ông cảm giác riêng. Và ông sẽ chỉ ngủ lại với người mà ông cho là sẽ mang lại may mắn trong công việc. Ông muốn tôi giúp ông lần nữa. Tôi sợ hãi, đứng phắt dậy và lao ra khỏi nhà.
Và hôm qua, bố chồng tôi bị bắt đi vì làm ăn phi pháp. Tôi không biết mình nên làm gì. Nhưng tôi nghĩ đây cũng là một cách để thực tại này đỡ ngang trái hơn.
ST.