kiep-lay-chong-xa
Kiếp lấy chồng xa
Người ta đi lấy chồng xa nhưng may mắn có được người chồng tâm lý, gia đình chồng bao bọc thì đỡ khổ. Còn tôi phận làm dâu xa không có được cái phúc ấy thì phải chịu ngậm ngùi không biết chia sẻ cùng ai.

Ngày còn con gái, mặc cho bố mẹ ngăn cản nhưng tôi vẫn quyết tâm lấy chồng cách nhà hơn 2000 km. Tôi nghĩ thời nay có phương tiện đi lại, khoảng cách địa lý không còn là vấn đề lớn nữa. “Thôi thì người ta lấy chồng gần tháng nào cũng về thăm nhà, còn con lấy chồng xa năm về đôi lần cũng được”, tôi đã an ủi mẹ như vậy. Thế nhưng mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ, lấy chồng còn phải lo việc nhà chồng, rồi con cái vào, kinh tế gia đình có dư dả thì mới về thăm bố mẹ được. 
 


Nhiều lúc tôi thấy chạnh lòng: “Khi yêu thì nghĩ chồng mình sẽ là chỗ dựa cho mình trong cuộc sống hàng ngày nhưng vợ chồng nào chẳng có lúc này lúc kia. Những lúc cãi vã nhau thì vợ chồng chẳng khác gì người dưng, vậy là một mình mình cô độc nơi đất khách quê người. Chẳng có lấy một chốn để đi về và dựa dẫm. Nếu như lấy chồng gần, còn có thể về nhà kể lể tâm sự với mẹ, hoặc cũng có thể ôm con về nhà mẹ đẻ để 'răn đe' chồng. Nhưng lấy chồng xa thì đó là điều xa vời”. 

 

Khi mới cưới, cuộc sống vợ chồng tôi rất đầm ấm, hạnh phúc. Vì gia đình chồng đông người, mẹ chồng tôi lại không có nhà riêng nên vẫn ở với mẹ đẻ và gia đình các cậu, các dì. Cho nên, sau khi cưới, chúng tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ để có chỗ đi về. Hai vợ chồng công nhân thu nhập thấp, lương tằn tiệm lắm mới đủ chi tiêu nhưng hàng tháng tôi vẫn trích một khoản tiền để gửi sang cho mẹ chồng tôi sinh hoạt. Nhưng đợt gần đây, bên đó xảy ra chửi lộn, đánh nhau, mẹ chồng tôi không ở bên đó được nữa nên dọn về phòng trọ ở cùng chúng tôi. Tôi cũng mừng vì nghĩ có bà về chăm cháu thì con tôi không phải đi gửi trẻ sớm. Nhưng tôi không ngờ được, đấy mới là lúc bắt đầu chuỗi ngày mệt mỏi, căng thăng, khủng hoảng.
 

Vì công việc của tôi rất bận, tôi thường đi làm từ sáng sớm, đến tối mịt mới về. Về đến nhà là lại lao đầu vào cơm nước, cho con ăn. Nhiều khi mệt quá không muốn ăn uống, tắm rửa gì nữa chỉ muốn chải chiếu xuống đất ngủ thôi.

 

Hàng ngày vợ chồng tôi đi làm, con tôi đi nhà trẻ, còn mẹ ở phòng trọ chỉ ăn, ngủ, xem tivi. Lúc nào thấy chán quá, mẹ lấy xe đi mua sắm, đi dạo khắp thành phố hoặc đi đến nhà người này, người kia để chơi. Thấy mẹ ở nhà nhưng cũng không có ý muốn giúp đỡ tôi việc nhà nên tôi có ngỏ ý nhờ bà giúp nhưng bà cảm thấy khó chịu vì nghĩ rằng tôi là con dâu chứ không phải mẹ bà nên không được nhờ giúp gì hết. Ngỏ ý nhờ bà không được, tôi đành nói chồng giúp. Chồng tôi vì thương vợ nên cũng cố gắng làm việc nhà giúp vợ. Nhưng có lẽ hành động đó của chồng tôi khiến bà thấy ngứa mắt. Bà bắt đầu khó chịu ra mặt, chửi bới, nói chồng tôi ngu mới đi làm việc nhà giúp vợ. Rồi bà còn chửi tôi lấy con bà vì tiền, vì cái hộ khẩu thành phố. Bà nói bà sai lầm cưới sói về nhà để nó hành hạ mẹ con bà. Bà bắt chồng tôi phải bỏ vợ. Bà bảo chúng tôi mới chỉ đăng ký kết hôn mà chưa được Chúa ban phép nên chồng tôi có quyền đi lấy vợ khác. Chồng tôi thuộc típ người hiền lành, mẹ nói sao thì nghe vậy nên nhiều khi gặp chuyện với bà tôi rất buồn, không thể chia sẻ với ai được. 

 

Mà với tình cảnh này, tôi cũng khó có thể ở chung với bà được. Tôi tính với chồng thuê chỗ khác để ở nhưng chồng tôi không chịu, mà ở chung thì tôi không biết có thể chịu đựng được đến khi nào. Giờ con tôi còn quá nhỏ, nếu tôi ly hôn thì cháu sẽ phải xa bố. Ai có cách nào giúp tôi với?

Thanh Mai