hoang-hon-tinh-day-khi-chong-dang-nhe-nhang-keo-quan-xuong
Hoảng hồn tỉnh dậy khi chồng đang nhẹ nhàng kéo quần xuống…
Đang ngủ tôi cứ cảm thấy có vật gì đó đang chuyển động trên bụng mình. Vừa tỉnh dậy, tôi hoảng hồn khi thấy chồng đang kéo quần của mình xuống, tay lăm le cái điện thoại.

Hai vợ chồng tôi lấy nhau vì tình yêu và rất hòa hợp về mọi thứ. Những tưởng như thế chúng tôi sẽ được hạnh phúc, nhưng hình như trời rất trêu lòng người khi mà khi cưới nhau đã lâu nhưng chúng tôi vẫn không có con, mặc dù không kiêng kị bất cứ thứ gì từ khi mới cưới. Năm đầu tiên, chúng tôi vẫn thấy bình thường và nghĩ rằng, con cái là “lộc trời cho” nên cũng không thấy vội. Nhưng đến năm thứ hai, tôi bắt đầu sốt ruột. Đến năm thứ 3 thì cả gia đình hai bên giục vợ chồng chúng tôi đi khám, điều đó gây ra không ít tâm lý cho cả tôi và chồng.

 

Hai vợ chồng tôi lấy nhau vì tình yêu và rất hòa hợp về mọi thứ

Hai vợ chồng tôi lấy nhau vì tình yêu và rất hòa hợp về mọi thứ

 

Mặc dù đã kiểm tra ở nhiều nơi nhưng chúng tôi vẫn mãi không thấy dấu hiệu hay tin vui gì cả. Tuy nhiên cũng vì yêu nhau và tin vào những cái kết có hậu trong chuyện tình yêu mà cả hai đều rất cố gắng chữa trị và chờ đợi. Khoảng thời gian đi chữa trị của vợ chồng tôi vô cùng vất vả, nhưng tôi vẫn có được niềm an ủi đó chính là chồng tôi. Không lúc nào anh ấy ngừng động viên và quan tâm tôi, đó là động lực lớn nhất giúp tôi vượt qua mọi trở ngại, mệt mỏi và những lúc muốn từ bỏ. Nếu không có sự cổ vũ của chồng tôi, có lẽ tôi đã không đi đến những ngày như hôm nay.

 

Gia đình anh thấy chúng tôi thương nhau nên cũng không nỡ ép anh ly hôn để tìm người khác. Lúc đầu, mẹ chồng tôi cũng làm căng lắm, bà cho rằng nguyên nhân chính là ở tôi nên có lần cũng bắt chồng tôi ly dị để cưới vợ mới cho con trai. Nhưng sau nhiều lần thuyết phục không thành, hơn nữa thấy vợ chồng tôi thương yêu nhau nên cuối cùng, ông bà cũng xiêu lòng. Mẹ chồng tôi từ đó nghe ai mách được thuốc gì hay, thầy nào giỏi đều giới thiệu rồi bảo vợ chồng tôi đi thử.

 

Chính xác mà nói phải là cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, đến giữa năm thứ 6 thì tôi mang thai. Khỏi phải nói gia đình của hai chúng tôi đã vui mừng thế nào khi biết tin này. Nhưng có lẽ, người vui nhất vẫn là chồng tôi. Ngày biết tôi có bầu, anh chạy thẳng từ công ty về nhà, vừa hỏi vừa khóc. Đến khi nhìn thấy tờ giấy khám thai của tôi, anh còn cầm hôn lên đó chùn chụt rồi nhảy cẫng lên giống như một đứa trẻ được quà, tôi biết anh ấy cũng rất khổ sở trong những ngày đó nhưng vì tôi anh đã chịu đựng tất cả.

 

Hoảng hồn tỉnh dậy khi chồng đang nhẹ nhàng kéo quần xuống…

Hoảng hồn tỉnh dậy khi chồng đang nhẹ nhàng kéo quần xuống…

 

Vì có bầu muộn nên tôi kiêng cữ nhiều lắm, chồng tôi cũng không cho tôi làm việc nặng. Anh nhận phần làm hết các công việc nhà, vì tôi nằng nặc đòi đi làm nên chồng tôi đành phải nhượng bộ chứ ý anh là cũng muốn tôi ở nhà cho đến lúc sinh con xong. Nhưng anh bắt tôi phải để cho anh đưa đón hằng ngày. Hôm nào mưa gió, chồng tôi kiên quyết bắt taxi cho tôi đi làm.

 

Tôi cũng nghe mẹ chồng nói rằng, những người như tôi càng phải kiêng cữ nhiều vì khó. Thế nên dù đã mang bầu 5 tháng nhưng tôi không hề khoe với ai, chụp ảnh hay kêu than trên Facebook lại càng không. Tôi rất sợ câu nói của người xưa “nói trước bước không qua”, thế nên tuyệt đối không chia sẻ gì với nhiều người. Chỉ có những ai thân thiết mới biết chuyện tôi mang bầu.

 

Thế nhưng chồng tôi thì khác, anh chỉ muốn cho mọi người biết rằng, vợ mình đang mang bầu. Gặp ai anh cũng khoe. Có lần tôi thấy anh khoe với bạn kiểu như: “Mày thấy tao giỏi không? Cuối cùng con tao cũng đầu hàng bố nó và chịu chui ra rồi đấy” mà cứ thấy buồn cười. Tuy nhiên, tôi cấm tiệt anh chuyện chụp hình.

 

Vậy mà một trưa Chủ nhật nọ, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì lại bị thất kinh hồn vía. Tôi còn nhớ lúc đó tôi mệt nên vào nằm trước, chồng tôi đang lúi húi rửa bát trong bếp. Khi tôi đang ngủ thì cứ cảm thấy có vật gì đó chuyển động trên bụng. Mở mắt ra, tôi hoảng hồn khi thấy chồng đang kéo quần của mình xuống, tay lăm le cái điện thoại. Tôi biết là chồng tôi tranh thủ khi tôi ngủ để chụp ảnh bụng bầu của tôi nhằm đăng Facebook để khoe với bạn bè. Vừa tỉnh dậy, tôi đã hét lên rồi đưa tay kéo quần khiến chồng tôi luống cuống đánh rơi cả chiếc điện thoại xuống sàn. Thấy vợ đột ngột tỉnh dậy, lại phản ứng thái quá thì chồng tôi chỉ lắp bắp: “Anh chỉ muốn lưu giữ lại khoảnh khắc tuyệt đẹp của em khi mang bầu thôi mà”.

 

Tôi giơ chân đá chồng xuống giường khiến anh ngã dúi dụi. Tôi bảo rằng, người ta đã nói kiêng thì phải kiêng, sau này lỡ có chuyện gì thì hối cũng không kịp. Dù không tin mấy chuyện kiêng khem nhưng thấy tôi kiên quyết như vậy, chồng tôi cũng ngoan ngoãn nghe theo.

 

Cho đến giờ, khi con gái tôi đã tròn 2 tuổi, tôi vẫn cứ thấy buồn cười mỗi khi nhớ lại cái lần chồng tôi nhẹ nhàng kéo quần xuống lúc tôi đang ngủ. Tôi còn nói đùa rằng, anh là “thánh khoe ảnh”, nhưng tôi biết rằng, đằng sau hành động này của anh còn ẩn chứa sự yêu thương và tình cảm nồng nàn dành cho mẹ con tôi.

 

ST