gui-chi-bi-quyet-cham-soc-ban-than-va-lay-long-me-chong
Gửi chị bí quyết chăm sóc bản thân và lấy lòng mẹ chồng
Là người hướng ngoại nên thay vì tâm sự và lắng nghe mọi người, tôi chọn việc tham gia các hoạt động bên ngoài và đi du lịch không ngừng nghỉ. Kiểu như để lấp kín tất cả các khoảng thời gian rảnh rỗi.

Có tí thời gian thì lại lăn ra ngủ, thỉnh thoảng quên mất những người thân yêu của mình. Cuối tuần rồi, tôi quyết định cắt giảm những chuyến đi để dành thời gian tới thăm chị gái đang sinh sống ở Bình Dương và có cơ hội lắng nghe để thấu hiểu nhiều hơn.

Chị gái tôi năm nay 31 tuổi, chị đã kết hôn được hơn 2 năm, về làm dâu trong một gia đình khá giả. Với nhiều người và với gia đình tôi, cuộc sống của chị thật đáng ngưỡng mộ. Chỉ có điều, chị hơn tôi 10 tuổi nên có những tư tưởng đôi khi bị “chõi” nhau nhiều lắm.

Đúng là tính tình, suy nghĩ không hợp lắm nhưng tình cảm chị em chưa từng bị sức mẻ vì các cuộc cãi vã. Thế nên đã lâu không gặp nhau, không nói chuyện nhưng lần này gặp chị tôi rôm rả, huyên thuyên suốt. Thấy cũng lạ vì tính chị ít nói, ngược với tôi lắm sao giờ lại khác thế? tự nhiên tôi buộc miệng: sao hôm nay chị 2 nói nhiều thế, bộ có chuyện gì vui hay buồn bất thường à?

Đúng như suy nghĩ, chị yên lặng hẳn và tránh ánh nhìn trực diện. May mắn vì lúc tôi đến thăm, gia đình chị không có ai ở nhà. Chị em có không gian riêng để mà trò chuyện và đó là lần đầu tiên chị kể về cuộc sống khó khăn khi phải làm dâu. Chị bảo tôi sau này có chọn chồng thì đừng bao giờ nghĩ cho hiện tại, hãy nghĩ cho tương lai nữa.

Đơn giản chỉ bắt đầu từ việc chị phải làm dâu, lại là dâu trưởng trong gia đình nên mọi thứ phải được chu toàn. Bố chồng chị ít nói, còn chồng chị lại là người của công việc nên thời gian ở nhà rất ít, chăm chồng thì ít mà chăm người nhà chồng thì nhiều. Mẹ chồng chị kỹ tính, vốn mong muốn sớm có cháu và muốn chị toàn tâm toàn ý với việc làm dâu thay vì đi làm. Đã vậy, từ khi em trai của chồng chị lấy vợ, mẹ chồng chị lại có chuyện để so sánh và bắt bẻ nhiều hơn. Cùng là con dâu, thời gian đầu không có chuyện gì to tát vì chị luôn chăm chỉ công việc nhà và cư xử phải phép. Nhưng gần đây, chị bảo nhiều lúc muốn dứt áo ra đi vì không chịu nổi áp lực vô hình lẫn hữu hình khi ở trong nhà.

Chị bảo cô em dâu nhà chồng xinh đẹp, trẻ trung và rất biết cách nói những lời ngọt ngào để các thành viên trong nhà vui - điều mà trước đây cho tới bây giờ chị không làm được. Lại thêm việc kết hôn hơn 2 năm mà chị vẫn chưa sinh cháu khiến gia đình bên chồng lo lắng, suốt ngày thúc giục. Chồng chị - tức là anh rể tôi tính tình khá cộc, khoảng thời gian gặp và yêu nhau ngọt ngào bao nhiêu thì giờ khô khan bấy nhiêu, chị bày tỏ mong muốn có con nhưng anh rể bảo cứ để tự nhiên. Chị bảo điều may mắn nhất là hiện giờ chị vẫn được đi làm, được thỏa sức với đam mê của công việc thiết kế nội thất mà mình theo đuổi. Nếu trước kia chị xuống nước chịu ở nhà yên phận làm dâu thì giờ chắc chỉ có nước ấm ức mỗi ngày ngồi cân đong đo đếm nước mắt của chính mình.

Một “đứa trẻ” như tôi lại có cơ hội an ủi chị với những câu chuyện bốn phương. Tôi kể chị nghe về những con người vùng cao mà mình gặp được trong một vài chiến thiện nguyện. Cuộc sống họ rất khó khăn nhưng lúc nào cũng vui vẻ, sự vui vẻ của họ lây sang tôi và cả những người trong đoàn. Cảm giác thật ấm áp, khiến cho tôi cứ muốn quay lại nơi đó. Tôi bày tỏ mong muốn được sát cánh cùng chị trong những chuyến đi dầu nó không phải chuyện dễ dàng gì. Điều tôi muốn chia sẻ chỉ là để chị thoải mái hơn, trút bỏ bớt các gánh nặng trong lòng.

Tôi nhớ lần gần nhất gặp chị cách đây khoảng 1 năm trời, lúc đó chị và anh rể cùng về quê thăm bố mẹ dịp tết. Kết thúc chương trình học và chuyến đi xuân tình nguyện sớm, tôi cũng về thăm bố mẹ. Mọi người thường đùa là cách nhau cả chục tuổi mà chị em nhìn như sinh đôi. Chị cười tươi vui vẻ còn tôi thấy xấu hổ cho sự già của mình. Vậy mà chưa đầy 1 năm sau, chị như già hơn cái tuổi 31. Tôi thương và lo lắng cho chị nhiều, dẫu biết đời sống vật chất chị không thiếu thốn gì nhưng về tình cảm chị quá cô đơn. Chỉ nghe cách nói chuyện, giọng nói trầm buồn kia là tôi cảm nhận được. Cũng chẳng biết làm gì ngoài cách lắng nghe nhiều hơn và tự nhủ sẽ dành nhiều thời gian hơn hỏi thăm, chia sẻ với chị về cuộc sống.

Tôi trở về thành phố với những suy nghĩ vẩn vơ, làm thế nào giúp tinh thần chị thoải mái hơn bây giờ? Tôi bắt đầu với nghiên cứu về cách thức làm đẹp, trẻ hóa cho chị nhưng có vẻ chúng khá mất thời gian. Là người vừa bận việc nhà vừa phải đi làm giờ hành chính, lại còn rất dễ bị mẹ chồng bắt bẻ làm sao có thể nằm dài đắp mặt nạ vào cuối tuần? Sống ở nhà chồng mà càng ngày càng có khoảng cách với mẹ chồng thế là không được. Tôi tin những người phụ nữ có gia đình, đặc biệt là những người lớn tuổi quan tâm tới sức khỏe và sắc đẹp nhiều hơn cả những cô nàng loi nhoi như mình. Thế là tôi gửi mail cho chị, đánh dấu tầm quan trọng của nội dung với thông điệp ngắn gọn:

“Dear chị 2!

Có điều gì khó ở trong người nhớ bốc phone lên gọi cho bé nha, muốn giết thời gian thì nt. Trước giờ “meo” của bé chỉ để trao đổi đề tài với giáo viên, các bạn học và liên hệ với anh chị trong đoàn CTXH… Lần đầu tiên giả vờ mail cho chị 2 thay vì nt hay chat chít cho nó “long trọng”. J. Gửi chị 2 công trình nghiên cứu về việc giải quyết sự tự kỷ của chị 2 mà bé rất tâm huyết nè. Chị 2 thử mua quà tặng cho bác gái (mẹ chồng chị 2 í) và mua luôn cho 2 nữa. Loại sản phẩm làm đẹp bằng thực phẩm collagen bổ sung hiệu quả lắm, lại dễ dùng nữa. 2 thương anh rể thì cố gắng chịu đựng thêm thời gian và tìm cách gần gũi hơn với bác gái mới được. Làm gì có chuyện nào mà không giải quyết được đúng không? Tin là trong thời gian tới mọi thứ sẽ ổn.

Chỉ vì bé không có nhiều “xèng” nên không mua tặng 2 được. 2 clik vào và xem thông tin sản phẩm cũng như chọn mua tại đây nha (bé gắn link vào chữ cho gọn đó). Cứ tin tưởng bé đi, mong ngày chị em ta lại được khen là giống sinh đôi. Chờ tin tốt lành từ chị 2. Yêu 2! <3 <3 <3.”  

AD