co-ai-nhu-me-chong-toi-khong
Có ai như mẹ chồng tôi không?
Lấy chồng, những tưởng có được may mắn, phúc phận bước vào gia đình tốt, mọi người vui vẻ, hòa thuận, thương yêu đùm bọc lẫn nhau, ai ngờ…
Gia đình ở xa, một thân một mình nơi đất khách quê người. Tôi chỉ ước có được người chồng yêu thương, gia đình chồng tuy không khá giả gì nhưng chỉ cần mọi người đùm bọc yêu thương nhau thì dù có khó khăn, cũng sẽ vượt qua được. Lấy chồng, những tưởng sẽ được mẹ chồng đỡ đần lúc sinh con đẻ cái nhưng không ngờ, gánh nặng gia đình còn mệt mỏi hơn.
 
Tất cả bộ mặt của mẹ chồng từ lúc ra mắt tới khi về nhà chồng chỉ là giả dối. Sống với nhau rồi mới biết mặt nhau. Chẳng phải con dâu khó khăn gì, chẳng phải con dâu không chịu đi làm kiếm tiền, chẳng phải con dâu ghê gớm không thiện chí với mẹ chồng. Con dâu đã quá nhiệt tình, đã ân cần chu đáo với mẹ chồng nhưng rào cản ấy vẫn không thể nào xóa bỏ. Con dâu không phải ba đầu, sáu tay việc gì cũng có thể làm hết, việc gì cũng lo hết được.
 
Mẹ không những không quan tâm con cái, mà ngay cả bản thân mẹ con dâu cũng phải phục vụ, mẹ mặc kệ tất cả. Mẹ chỉ có một quan niệm sống ‘giờ tao hết tuổi lao động, chúng mày phải nuôi tao, phải phục vụ tao. Con chúng mày đẻ ra, chúng mày phải tự chăm lấy. Chúng mày đi làm, có tiền thì tự lo bản thân, cuộc sống của vợ chồng chúng mày. Mẹ già rồi cần nghỉ ngơi, chứ không phải để phục vụ con cái nữa’.
 
Thật ra, là con cái, chúng ta phải có nghĩa vụ chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ. Nhưng thiết nghĩ nhà cửa thì đi thuê mướn, tháng nào trả tiền tháng đấy, kinh tế thì không khá giả gì. Thu nhập của hai vợ chồng eo hẹp, chi tiêu tiết kiệm lắm mới đủ. Là con, cũng không bắt mẹ làm việc gì nặng nhọc đâu, con cái có phải là sống không biết điều đâu. Con cái cũng chỉ nhờ bà giúp chút việc lặt vặt trong nhà, nhờ bà trông cháu để vợ chồng đi làm, kiếm tiền, cũng là để lo cho gia đình. Nhưng không ngờ, mẹ chồng nhất định không can thiệp “Việc nhà mày, mày phải tự làm. Con chúng mày, chúng mày phải tự chăm lấy hoặc có gửi đi đâu thì gửi ”.
 
 

 Có ai như mẹ chồng tôi không?

 
Trước khi sinh tôi cứ nghĩ, mình lấy chồng thành phố, cho dù nhà chồng có nghèo khó, chúng tôi phải đi thuê nhà ở nhưng ở gần mẹ chồng chẳng nhẽ mẹ lại không trông con cho tôi đi làm. Chúng tôi nuôi mẹ rồi nhờ mẹ trông cháu, đỡ đần được một khoản. Vợ chồng thu nhập không nhiều nên chỉ mong như vậy chứ cháu quá nhỏ không muốn phải đi gửi.
 
Khi tôi về làm dâu, mẹ chồng không mó tay vào việc gì trong nhà, mẹ đùn cho con dâu làm hết. Nhưng ai ngờ, việc trông cháu mẹ cũng không làm. Nghĩ rằng, có bà nội nào lại lười trông cháu, nhất là khi bà lại không có lương hưu. Mọi sinh hoạt đều do các con lo.
 
Khi tôi nói, ‘con sắp đi làm, con nhờ bà trông cháu giúp con, để con yên tâm đi kiếm tiền’, mẹ chồng tỏ thái độ ngay. Bà nói bà không biết chăm trẻ con. Nghe vậy, tôi đành lòng phải mang con 5 tháng tuổi đi gửi trẻ để đi làm, lo kinh tế gia đình, chứ một mình chồng tôi kham không nổi. 
 
Tôi cứ nghĩ, tôi đi làm, cháu mang gửi trẻ từ sáng đến chiều, khi nào mẹ về mới được về thì ở nhà bà dọn dẹp nhà giúp tôi. Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của tôi thôi. Bà ở nhà ăn ngủ, xem ti vi chán rồi thì lại lấy xe đi chơi. Hôm nào về, tôi cũng phải đi chợ rồi lao đầu vào bếp nấu nướng. Nhiều hôm về thấy chồng ốm, con sốt, mẹ chồng thì đi chơi chưa về, nhà cửa bề bộn, buồn quá chỉ muốn khóc mà không biết tâm sự cùng ai. Bà về, tôi đang buồn quá nên tránh mặt thì bà chửi mất dạy. Bao nhiêu việc đổ xuống đầu, tôi luôn cảm thấy chới với, mệt mỏi, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.
 
Biết tính mẹ vậy nên tôi chịu khó nịnh mẹ chồng, chăm chút mẹ chồng với hi vọng bà chăm cháu cho. Bây giờ thì công cốc. Nghĩ chán quá.
 
 Có ai như mẹ chồng tôi không?
 
Tôi đành cố gắng lo hết việc trong nhà. Nhưng tôi làm nhiều khi bà cũng không hài lòng. Bà chê tôi hết lời, bà nói chị Phương hàng xóm cũng vừa đi làm, vừa trông con một mình không ca thán gì cả. Cô được chồng thương, chồng bế con giúp cho mà suốt ngày buồn dầu, tỏ vẻ mệt mỏi. Nghĩ mà ức đến tận cổ.
 
Tôi chán mẹ chồng đâm chán cả nhà chồng. Đi làm về vất vả lại phải lao đầu vào chăm con, làm việc nhà. Bà không bao giờ giúp tôi dù việc nhỏ nhặt. Cứ 11h đêm, khi con ngủ rồi, tôi mới được tắm giặt, nghỉ ngơi. Nhiều hôm mệt quá, chán không buồn ăn cơm.
 
Bà không chăm cháu, cháu cũng chẳng theo bà. Hễ bà động vào định bế là con bé khóc toáng lên. Tôi chán cũng không bao giờ nhờ bà bế, cứ về là mẹ con tôi ôm lấy nhau, tôi mặc kệ. Tôi tức mẹ chồng nên nhất định sẽ không để cho bà có cơ hội gần cháu vì bà đã quá ích kỉ với mẹ con tôi. Không thương con thì thôi lại chỉ nghĩ cho bản thân mình. Vậy thì mặc cho bà chọn cách sống một mình, thảnh thơi mà nghỉ ngơi, cháu cũng sẽ không làm phiền bà, nhất định như thế…