Sau khi tốt nghiệp đại học, chị Thúy (quê huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An) được gia đình người yêu xin cho một công việc ổn định ngay tại TP Nam Định. Cuộc hôn nhân của họ được hai gia đình chờ đợi bởi đó là kết quả của 3 năm cùng nhau trải sóng gió, khó khăn.
Gia đình chị ai cũng mừng vì chị may mắn được làm dâu một gia đình giàu có, có địa vị trong xã hội. Anh Nghĩa (chồng chị Thúy) là một người đàn ông hiền lành, yêu chiều vợ.
Thế nhưng, cưới nhau đã hai năm mà vợ chồng chị vẫn chưa có con. Chị bàn với chồng đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe sinh sản của cả hai vợ chồng.
Qua kiểm tra, bác sĩ kết luận, chồng chị bị vô sinh. Cầm tờ kết quả trên tay, chị như gục ngã. Chị sợ khi anh biết được kết quả này anh sẽ suy sụp, hạnh phúc gia đình sẽ bị sụp đổ nên chị đã giấu tờ kết quả đi.
Trong khi chị không đủ dũng cảm để nói ra sự thật với gia đình chồng thì mẹ chồng chị vì nóng lòng mong có cháu bế nên thường xuyên đưa chị đi cắt thuốc bổ. Bà còn đi chùa thắp hương, cầu xin thần thánh cho bà một đứa cháu nội.
Về phần mình, chị cũng không biết tâm sự cùng ai. Những lúc rãnh rỗi, chị lên facebook để chuyện trò với bạn bè cho khuây khỏa nỗi lòng. Một trong những người chị thường trút bầu tâm sự là Minh – anh trai của chồng.
Gạt nước mắt, chị Thúy nhớ lại: “Ban đầu, hai anh em chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe vì anh ấy đã có vợ con và ở riêng. Gia đình anh cũng chỉ cách nhà mẹ chồng tôi vài cây số. Sau những câu chuyện vui anh kể, những tâm sự liên quan đến công việc, gia đình đã dần kéo hai chúng tôi xích lại gần nhau. Tôi không ngần ngại nói ra chuyện chồng mình bị vô sinh cho anh biết”.
Nghe chuyện, anh Minh tỏ ra thông cảm, khuyên chị nên giữ kín chuyện này để không làm tổn thương đến chồng, đến gia đình chồng. Anh còn hưa sẽ cùng em dâu tìm cách giải quyết vấn đề này cho thích hợp.
Vì hạnh phúc của hai em, anh Minh cũng khuyên chị Thúy nên lặng lẽ ra ngoài kiếm một đứa con, hoặc đi thụ tinh trong ống nghiệm. Anh có thể cho tinh trùng để chị có thể có con. Dù sao, đứa trẻ đó cũng mang máu mủ của gia đình.
Lời đề nghị của anh trai chồng khiến chị vô cùng sửng sốt. Nhưng cuối cùng, vì muốn giữ hạnh phúc gia đình, chị Thúy đã lên kế hoạch, lén lút qua lại với anh trai chồng để kiếm một đứa con.
Nhớ lại đêm gặp gỡ định mệnh đó, chị Thúy vẫn chưa thôi thổn thức: “Tôi quan hệ với anh trai chồng một đêm duy nhất tại khách sạn trong thời gian chồng đi công tác xa nhà. Và nửa tháng sau, tôi biết tin mình mang thai. Bố mẹ chồng biết tin mừng lắm. Chồng tôi thì bật khóc, ôm tôi vào lòng vì quá vui sướng.
Sau khi biết tôi có thai, bố mẹ chồng bắt tôi nghỉ việc, ở nhà để dưỡng thai. Tôi vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Hạnh phúc vì mình sắp được làm mẹ, nhưng lại lo lắng vì sợ một ngày nào đó, sự thật sẽ bị bại lộ.
Rồi hạnh phúc vỡ òa khi đứa con trai đầu lòng của chị chào đời. May mắn thay, ai nhìn đứa bé cũng nói giống bố như đúc. Vì vậy mà chị càng được gia đình chồng thương yêu, chiều chuộng.
Nhiều năm trời, anh chồng cũng thường xuyên đến thăm và mua quà cho cháu bé. Anh vẫn ôm con vào lòng nhưng xưng hô bác cháu rất thân mật. Nhìn cách quan tâm của người bác ruột, ai cũng nghĩ anh Minh vì chưa có con trai nên coi cháu như chính con mình. Bí mật ấy được chị Thúy và anh trai chồng giấu kín cho đến ngày tai ương giáng xuống.
Năm con trai chị lên 6 tuổi thì anh trai chồng phát hiện mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Trong giờ phút hấp hối, anh gọi tất cả các thành viên trong gia đình lại và nói muốn gặp mặt con trai mình lần cuối. Câu nói của anh khiến mọi người vô cùng ngỡ ngàng bởi ai cũng biết, vợ chồng anh chỉ có ba cô con gái, không có con trai.
Anh đưa tay về phía đứa trẻ đang đứng nép mình bên cạnh chị Thúy, anh ôm thằng bé vào lòng và muốn được nghe con chị gọi anh một tiếng ba. Chị Thúy như chết lặng khi bí mật bao năm mất công giấu kín nay bị phơi bày.
Không còn cách nào khác, chị đành dắt con trai mình đến trước mặt anh trai chồng đang nằm hấp hối rồi bảo con gọi anh trai chồng một tiếng ba. Chị nghẹn ngào tuyên bố, anh Minh chính là cha đẻ của con trai mình. Lúc này, chị đành quỳ xuống kể cho tất cả mọi người biết về việc chồng vô sinh và kế hoạch động trời để có một đứa con. Chồng chị đứng lặng nhìn vợ bằng ánh mắt đau đớn, tủi nhục.
Sau đám tang người anh chồng, chị Thúy phải đối diện với sự ghẻ lạnh từ phía gia đình chồng. Bố mẹ chồng trách chị là một người đàn bà lăng loàn, phá hoại thanh danh gia đình, dòng họ.
Chồng chị không chịu nổi cú sốc mà suốt ngày rượu bia, say xỉn. Khi say, anh lại chửi mắng, nhục mạ chị. Khi tỉnh anh lại ôm chị vào lòng gào khóc, tự trách chính bản thân mình bị bệnh nên mới để xảy ra chuyện này. Nhìn anh tự dày vò bản thân mình, chị thấy cay đắng, xót xa. Nuốt đắng cay, tủi nhục, chị quyết định mang con ra ngoài sống.
ST.