
Chồng tôi là con một trong gia đình, bố mẹ anh còn khá trẻ nên từ lúc về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy mình may mắn hơn chúng bạn vì được mẹ chồng giúp đỡ nhiều việc. Lúc tôi mang thai, mọi việc mẹ chồng đều giành làm hết cả, lại còn bồi bổ cho tôi không thiếu thứ gì. Tôi thấy mình thật may mắn khi được mẹ chồng chăm sóc không khác gì mẹ ruột, mối quan hệ giữa hai mẹ con luôn tốt đẹp cho đến khi cu Bin ra đời.
Mẹ chồng tôi phải nói là yêu cháu “quá trời quá đất”. Thậm chí chồng tôi trước đây được mẹ xem là “bảo bối” thì giờ cũng bị cho ra rìa. Lúc Bin con nhỏ, bà luôn muốn bên cháu suốt ngày. Sáng sáng, chỉ vì muốn nhìn cháu, bà cứ xông thẳng vào phòng tôi, và đa phần là lần nào cũng bế luôn cháu xuống phòng ông bà. Thực sự, những lúc đó tôi rất bực vì không gian riêng tư của hai vợ chồng bị đảo lộn. Hơn nữa, mẹ chồng thường dậy rất sớm, mỗi lần bà vào là hai vợ chồng đều tỉnh và không thể ngủ lại, chỉ biết nằm tâm sự đến sáng.
Có những lần con đang nằm chơi ngoan bà chìa tay nói: “Bà bế tí nào!”, lúc đầu khi tôi bảo: “Mẹ cứ để cháu nằm chơi, bế nhiều cháu quen đấy!”, mẹ chồng cũng nghe nhưng rồi cũng kệ, sau dần lời nói của tôi cứ như vô tác dụng. Hậu quả là nhiều đêm con cứ đòi bế trên tay mới ngủ còn đặt nằm là khóc. Vậy mới khổ, trong khi bà thì thỏa mãn được bế cháu, còn tôi lại là người hứng chịu việc phải ôm con dỗ dành suốt đêm vì thói quen “được bế” suốt.
Thế cũng chưa là gì so với việc cho Bin ăn uống. Mẹ chồng tôi tuy còn trẻ nhưng kiểu chăm cháu thì lại vô cùng “cổ hủ”. Ngày nào đi chợ, mẹ cũng mua xương về hầm cháo cho cháu với lý do ăn như thế thì xương nhanh cứng cáp. Dù tôi đọc báo thì có biết rằng trong nước hầm xương có nhiều chất béo động vật, trẻ ăn nhiều sẽ không tốt, thậm chí sẽ gây đi ngoài hoặc phân sống. Ngoài ra, mỗi lần nấu cháo cho Bin, mẹ chồng thường nêm muối cho đậm đà hơn. Dù tôi đã dặn đi dặn lại là không được nêm vì thận của con chưa hoạt động hoàn thiện, nạp nhiều muối sẽ gây nhiều ảnh hưởng xấu. Tuy nhiên, dù tôi có nói thế nào, mẹ vẫn không bỏ thói quen này. Nhiều lúc vẫn biết “khổ lắm nói mãi” nhưng hầu như mẹ vẫn không tiếp thu được chút gì cả.
Thỉnh thoảng, hai vợ chồng đi đâu, muốn mang con theo, nhưng cứ tới 6h là mẹ chồng lại gọi điện, bắt một hai phải ôm cháu về, vì buổi tối sương gió, ảnh hưởng sức khỏe này kia. Bin càng lớn, bà nội lại càng yêu chiều hơn, nếu mà “hái được sao trời” xuống cho cháu bà cũng hái.
Mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng ngày càng căng thẳng chỉ vì con trai
Khi con được tầm 3 tuổi, tôi luôn cố gắng nghiêm khắc trong việc dạy bảo để mong con tự lập từ bé nhưng vì có bà nội nên bao công sức thành công cốc. Mỗi lần con làm sai gì, tôi chưa kịp la là Bin đã “bù lu bù loa” khóc, chạy đi kiếm bà nội. Mẹ chồng tôi thấy thế lại quát: “Con còn nhỏ, từ từ lớn nó tự biết, la mắng, đánh đập thế nó lớn sao nổi”. Thật tình nhiều lúc bực mình quá tôi quát lại: “Con của con, con tự biết cách dạy. Mẹ cứ chiều mãi thế cháu nó hư sau này đổ lỗi cho ai”. Thế là mẹ chồng lại giận, hai mẹ con dù ở chung nhà nhưng cả ngày không nói chuyện gì với nhau, không khí vô cùng căng thẳng.
Cả nhà tôi vui vẻ bên nhau, sống hòa thuận, bây giờ chỉ vì chuyện con cái mà cãi nhau khiến tôi luôn cảm thấy mệt mỏi. Chồng tôi đứng giữa mẹ và vợ thì không biết theo bên nào. Hiện tôi đang cảm thấy rất khó xử, tôi đang đợi con lớn hơn sẽ đem gửi trẻ để bà nội không còn bảo bọc cháu quá mức. Nhưng không biết tới đó bà có chịu cho cháu đi không nữa? Càng nghĩ lại càng đau đầu. Các chị em có thể nào cho tôi lời khuyên không?