
Tôi năm nay 25 tuổi, vừa mới lấy chồng được gần 1 tháng. Cuộc sống vợ chồng mới chưa kịp hạnh phúc thì anh đã làm tôi hoảng sợ ngay trong đêm tân hôn.
Chồng tôi hơn tôi 5 tuổi là một chàng trai ăn nói lịch sự, dễ nghe, tình cảm và chu đáo. Về sự nghiệp thì cũng có thể coi anh là người thành đạt vì mới 30 tuổi, anh đã là trưởng phòng kĩ thuật của một công ty lớn ở Hà Nội. Qua vài lần tiếp xúc tôi thấy hợp và có thiện cảm với anh. Rồi như bắt được sóng của nhau, tôi nhanh chóng nhận lời yêu anh. Sau một năm yêu nhau, anh chính thức ngỏ lời cầu hôn với tôi.
Khi yêu, anh là người đàn ông rất tình cảm, tâm lý, quan tâm, chăm sóc tới tôi từng li từng tí một. Đặc biệt, trong thời gian yêu nhau, anh luôn tôn trọng tôi và chưa lần nào đòi hỏi đi quá giới hạn. Lần nào anh cũng kiềm chế được và nói muốn dành nó cho đêm tân hôn. Tôi thật tự hào vì có được một người đàn ông như thế.
Một đám cưới đầm ấm, hạnh phúc được diễn ra suôn sẻ. Chúng tôi được hai gia đình và bạn bè chúc phúc. Báo hiệu một cuộc hôn nhân hạnh phúc trong tương lai của 2 đứa.
Sau khi tiệc tàn, khách khứa đã về hết, cả nhà tôi từ nhà hàng về, ai đấy đều mệt lử nên muốn đi nghỉ sớm. Còn tôi thì hồi hộp chờ đợi cảm giác hạnh phúc của đêm đầu tiên.
Đêm hôm đó, tôi đã chuẩn bị một bộ váy ngủ màu hồng nhạt thật sexy, xức một chút nước hoa nhẹ và còn chuẩn bị cả rượu vang như vẫn thấy trên ti vi. Tất cả để chờ đợi 1 đêm tân hôn thật ý nghĩa.
Ban đầu, anh cũng rất hưởng ứng với khung cảnh lãng mạn tôi tạo ra. Lúc đầu, anh nhẹ nhàng mơn trớn tôi. Nhưng sau màn dạo đầu, anh trở nên điên cuồng và bạo lực. Anh lao vào tôi như một con hổ đói mồi. Anh cào cấu, cắn xé người tôi, ngực tôi đến chảy máu. Anh làm tôi sợ hãi, mọi cảm giác của tôi như bị chết lịm.
Sau khi thỏa mãn, anh lăn ra ngủ ngay lập tức, không để ý đến cảm giác của tôi như thế nào nữa. Tôi cố gắng chịu đựng cho qua, nghĩ rằng anh bị bỏ đói lâu lên mới như vậy. Nghĩ vậy, tôi tự an ủi mình và thiu thiu chìm vào giấc ngủ.
Đang mơ màng, tôi thấy có ai đó đang bịt miệng tôi lại bằng một cái khăn voan. Giật mình, tôi tỉnh giấc, gào lên van xin anh đừng làm vậy, nhưng anh trói luôn tay tôi. Sau đó, anh hùng hục lại lao vào cắn cấu, anh làm tôi đau điếng, sợ hãi. Xong việc, anh mới tháo dây trói cho tôi và nằm vật ra ngủ, mặc tôi nằm khóc ướt đầm gối cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vì không muốn bố mẹ chồng biết nên tôi vẫn tỏ ra bình thường, mắt khóc húp híp hết cả nên tôi nói với bố mẹ rằng lạ nhà tôi không ngủ được. Còn anh lại hoàn toàn thay đổi khi trời sáng. Anh lại ân cần, chăm sóc, quan tâm tôi từng chút.
Vậy mà cả gần tháng nay, đêm nào anh cũng làm như vậy với tôi. Tôi rất sợ. Tôi biết phải làm sao để thoát khỏi cảnh sống này. Tôi biết đó là 1 căn bệnh nhưng động viên thế nào anh cũng không chịu đi khám. Giờ cứ đêm xuống là tôi lạnh sống lưng vì lo lắng và sợ hãi. Có ai có cách nào cứu cuộc hôn nhân của chúng tôi khi vừa bắt đầu này không?
ST.